Một tiếng thở dài rất nhẹ, như sợi tơ vấn vương trong không gian tĩnh mịch, ánh tráng mờ trùm lên hai bóng người, và một đôi mắt quật cường.
Đột nhiên, một hồi dài tiếng huýt sáo lanh lảnh vang trong khu rừng, quái dị và nặng nề. Hai người cùng đứng lên, toàn thân căng ra, đề phòng, hai đôi mắt mở to nhìn về cửa hang, sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu.
Tuy nhiên, bên ngoài tuyệt nhiên không có động tĩnh gì.
Phượng nhướn mày, hơi ngạc nhiên, “Người rút hết rồi, ta rất tò mò, Tiêu Dao vương gia đã làm thế nào để thuyết phục thái hậu?”
Trong giọng nói của Phượng Thập Nhất mang rất nhiều cảm xúc phức tạp, Mạt Ca chỉ nhận ra một thứ, đó là sự giễu cợt.
Hai người cưỡi chung một con ngựa phi về phía cổng thành. Cách cổng thành chừng mấy chục mét, Phượng ghì dây cương, nhìn kỹ tường thành một cái. Mạt Ca vừa cảm thấy thắt lưng mình căng ra, xoay một cái, người đã rơi xuống đất.
Cô vừa tiếp đất, Phượng đã giật dây cương, quay đầu ngựa, không nói một câu, ra roi ngựa phóng đi, để lại Mạt Ca ngơ ngác và một vết ngoằn ngoèo.
“Mình đâu phải quỷ Dạ Xoa1, sao mà chàng chạy nhanh thế?” Mạt Ca cười đau khổ, lắc đầu nhìn bóng Phượng biến mất, mới quay người đi về cổng thành.
1. Có nhiều cách giải thích về quỷ Dạ Xoa, trong đó có cách giải thích của Phật giáo, đó là một loại quỷ ăn thịt người, thường dùng để ví một người mặt mũi xấu xí, hung dữ.
Cô không biết, Phượng bỏ đi nhanh như vậy là vì chất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai-sung-phi/1593563/chuong-17-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.