Cuộc Đấu Giữa Những Người Đàn Ông
Mặt trời đã ngả về tây, ánh nắng tan như máu.
Tại chính điện của cung Vị Anh, một người áo đen đang quỳ bẩm báo. Thái hậu mặt lạnh, nghiệt ngã, chén trà trong tay tỏa một tia khói thơm, nhưng không át được cái lạnh trong cung.
“Là ai đã cứu nó?”
Đội trưởng hắc vệ quỳ xụp xuống đất. Trên má phải người đó có một vết đao chém kinh khủng, kéo dài từ đuôi mắt xuống tận cằm, rất đáng sợ, cung kính trả lời: “Bẩm thái hậu, người đó đeo mặt nạ đen trắng, che mặt, thuộc hạ nhìn không rõ mặt hắn. Nhưng thái hậu yên tâm, thuộc hạ nhất định đi tra xét.”
Giọng thái hậu lạnh khốc, từng tiếng ức hiếp người, “Nhất định phải ngăn nó quay về cung, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
“Thuộc hạ tuân lệnh! Người đó trúng độc, không chạy ra khỏi rừng được. Hắc vệ đã bao vây khu rừng, từng vòng tra soát, sẽ nhanh chóng tìm được chúng.”
Thái hậu đứng lên, bộ xiêm y cắt vừa thân làm tôn vẻ diễm lệ vô song của bà, toàn thân tỏa ra phong vận chín muồi đích thực là phu nhân tao nhã quý phái. Bà đi đến gần, lạnh lùng nói: “Đề phòng đêm dài lắm mộng, triệu tập các cung thủ và đội hỏa tiễn, đêm nay nhất định phải tìm được người, giải quyết tại chỗ?”
“Tuân lệnh!” Hắc vệ cung kính cúi đầu nhân lệnh.
Thái hậu trầm ngâm một lát, xua tay quay người, giọng có phần mệt mỏi, hỏi: “Vương gia bị thương thế nào?”
Hắc vệ không dám giấu, bẩm báo thực tình, “Vương gia vì cứu Cửu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai-sung-phi/1593562/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.