Chương trước
Chương sau
“Thả Linh Long ra đi, con cầu xin cha.” Mạt Ca quỳ xuống, cầu xin Liễu Tĩnh. Cô biết, kẻ ăn người ở trong nhà bị giải đến thủy lao thời gian lưu càng lâu càng nguy hiểm. Tất cả hầu như đều không sống sót qua ngày hôm sau, bây giờ cô chỉ muốn sớm cứu mạng Linh Long, tránh xa ngôi nhà xấu xa này.
Lần này cho dù phải bỏ cô cũng nhất quyết rời khỏi đây.
“Phạm gia quy là tội chết, xin ta cũng vô ích. Còn xin nữa, chính con cũng bị xử phạt.” Liễu Tĩnh cảnh cáo.
Mạt Ca mặt biến sắc, nghiến chặt răng. Liễu Tĩnh bảo lui, cô nhất định không chịu đứng lên, ông ta nổi giận, quát: “Người đâu!”
Hai thị vệ bước vào, Hiên Viên Tiêu và Vệ Minh Hàn cùng chau mày, hai bàn tay nắm chặt, Hiên Viên Tiêu đứng lên, khẽ nói: “Cậu à...”
“Mi đã muốn bảo vệ tỳ nữ như thế, thì đến thủy lao làm bạn với nó, đưa Cửu tiểu thư xuống thủy lao.” Liễu Tĩnh phớt lờ thỉnh cầu của Hiên Viên Tiêu, giọng dửng dưng vô tình.
“Buông ra! Ai dám động vào Tự nhi?!” Tay thị vệ vừa chạm vào Mạt Ca, Vệ Minh Hàn còn chưa kịp phản ứng, Hiên Viên Tiêu đã không chịu được, kéo cô lại, đẩy thị vệ ra, đẩy Mạt Ca ra sau lưng mình.
“Tiêu nhi, cháu làm gì vậy?” Liễu Tĩnh phẫn nộ, ông ta vốn định dùng Mạt Ca để thử lòng Vệ Minh Hàn, ai ngờ vệ không cắn câu, Tiêu Dao vương gia lại quá nôn nóng ngồi không yên.
Vệ Minh Hàn lòng bất bình, nhưng không thể hiện ra mặt, bình tĩnh như chuyện không liên quan đến mình. Chàng biết, bảo vệ Liễu Chỉ Tự vốn là trách nhiệm của chàng, nhưng chàng chỉ có thể giương mắt nhìn nàng được Hiên Viên Tiêu bảo vệ. Vừa rồi buột miệng gọi khuê danh của nàng đã khiến chàng vô cùng hối hận. Chàng không thể để Liễu Tĩnh biết Liễu Chỉ Tự là điểm yếu của chàng, không muốn để nàng bị cuốn vào âm mưu động trời này.
“Cậu, biểu muội không thể đến thủy lao.” Đó là hỏa ngục trần gian, bị đưa đến đó lành ít dữ nhiều, sao chàng có thể đành lòng để nàng đến đó, chàng quyết không cho phép.
“Tiêu nhi?” Lần đầu tiên Hiên Viên Tiêu ngang nhiên chống lại ông. Đây là cơ hội tốt để kiềm chế Vệ Minh Hàn, tiểu tử này mắt mù hay lòng mê muội, không nhìn ra? Liễu Tĩnh bực bội liếc Mạt Ca. Tất cả chỉ tại đứa con gái của kẻ tiện nhân kia, ông quyết không cho phép Hiên Viên Tiêu chống đối ông dù chỉ một chút, bao năm bồi dưỡng và khống chế vị vương gia trẻ, khiến ông ta trở nên mặt sắt, lạnh lùng.
“Tiêu nhi, bỏ ra! Các ngươi đứng ngây làm gì? Lôi Cửu tiểu thư ra ngoài.” Liễu Tĩnh nổi giận quát, hai thị vệ bất chấp ngăn cản của Hiên Viên Tiêu, lôi Mạt Ca đi.
“Cậu...” Hiên Viên Tiêu mắt long lên đầy bất mãn, chàng quá biết quan hệ lợi hại trong vụ việc này, nhưng quả thực chàng không đành lòng.
“Buông ra!” Mạt Ca vùng khỏi tay thị vệ, “Tự tôi đi!”
Nhà lao của Liễu gia có thủy lao và lao thường, ba năm trước, Vệ Minh Hàn từng nếm mùi thủy lao, suốt đời khó quên. Chàng đường đường là nam tử hán cũng không chịu nổi, huống hồ Tự nhi yếu ớt?
Ánh mắt Liễu Tĩnh đã bộc lộ tất cả, rõ ràng là nhằm vào chàng, Vệ đương nhiên không để Tự nhi vào nhà lao.
Cáo già vẫn là cáo già, chuyện xấu trong nhà, không thể lộ ra ngoài, đây lại là quốc sỉ, càng không thể lộ. Liễu Tĩnh muốn xử con gái, về lý về tình chàng đều không thể can dự.
Hiên Viên Tiêu có thể ngăn cản là tốt nhất, nếu không ngăn cản được, chàng buộc lòng đành để Liễu Tĩnh muốn làm gì thì làm. Bất luận thế nào, chàng đều không để Mạt Ca vào thủy lao.
Nhìn Mạt Ca cao ngạo, hiên ngang Vệ Minh Hàn lòng rất khó chịu. Liễu Chỉ Tự yếu đuối như nhành liễu khiến chàng thương xót, khiến chàng muốn che chở. Mạt Ca kiên cường như mai trong gió tuyết lại khiến chàng khâm phục, rất ít người vẫn có thể cao ngạo, bất khất giữ được tự tôn như thế trước mặt Liễu Tĩnh.
Thỏa hiệp - rất nhiều người, rất nhiều chuyện, bất luận đúng sai, bất luận ân oán, đều nhất định học cách thỏa hiệp.
Chàng bằng lòng thỏa hiệp vì nàng.
Vệ Minh Hàn còn chưa kịp đứng lên, quản gia đã hấp tấp đi vào, sắc mặt hốt hoảng, “Tướng gia, không hay rồi!”
“Chuyện gì mà cuống lên thế?” Liễu Tĩnh mặc dù giọng điệu tỏ ra không vui, nhưng ánh mắt hơi lóe, dường như đã biết đó là chuyện gì.
“Hộ vệ của Liễu phủ và tỳ nữ giam trong thủy lao không hiểu sao đều đột tử rồi.” Nghĩ tới cảnh tượng vừa nhìn thấy, quản gia lòng vẫn còn run, các thi thể nổi trên mặt nước, ai nấy trông đều hết sức khủng khiếp.
“Linh Long...” Mạt Ca chân mềm nhũn, sống mũi cay sè, muốn khóc mà không khóc được, sững sờ ngơ ngẩn, đứng chôn chân.
Cô muốn cứu Linh Long, dẫu biết mình không thể làm được gì, cũng muốn ở bên Linh Long. Nhưng vẫn chậm một bước, Linh Long chết rồi, tối qua lúc cô nhắc, mấy ngày nữa là sinh nhật Linh Long, nha đầu ấy tươi cười sán lại hỏi:
“Tiểu thư định tặng em quà gì?”
Ai ngờ, nụ cười đó, đã là nụ cười vĩnh biệt.
Linh Long, xin lỗi, thật sự xin lỗi.
Một sinh mệnh trẻ trung như thế, như bông sen hàm tiếu, còn chưa nở ra vẻ đẹp rực rỡ nhất cuộc đời đã lụi tàn.
“Tự nhi...” Lần này Vệ Minh Hàn nhanh hơn Hiên Viên Tiêu một bước, nhào tới đỡ lấy Mạt Ca đang ngã khụy xuống đất.
Vườn Ngô Đồng, tĩnh lặng, vắng ngắt im lìm như chết. Mạt Ca nói to cũng không dám, sợ nghe thấy tiếng vọng của mình, vườn Ngô Đồng không có Linh Long, mất hết sinh khí.
Ngồi xụp bên vườn hoa nhỏ, đờ đẫn nhìn những khóm hoa do chính tay Linh Long ngày ngày chăm sóc, Mạt Ca bật khóc nức nở. Vốn đã tưởng mình sẽ không thấy đau buồn vì cái chết của bất kỳ ai, nhưng khi cái chết thực sự đến, lòng lại như bị nhát dao đâm thấu, để lại cơn đau không thể nào nguôi dịu.
Một cảm xúc chưa từng có xâm chiếm con tim, từ từ nuốt trọn linh hồn Mạt Ca, đó là căm hận.
Hận mình vô dụng, hận thói lạnh nhạt vô tình coi mạng người như cỏ rác của Liễu gia.
Ở đây, nhất định có ngày, mọi xấu xa sẽ cuốn băng toàn bộ lương tri của mình, Mạt Ca sợ chính cô cũng sẽ không từ thủ đoạn trả thù Liễu gia. Nhất định có ngày, bỗng dưng ngoái đầu, cô sợ không nhận ra chính mình ngày xưa nữa.
Chỉ một đêm ngắn ngủi, Cửu tiểu thư âm thầm vô danh đã biến thành cô tiểu thư đắc sủng khiến mọi người ngưỡng mộ, bởi vì cô là quân cờ đẹp nhất để lôi kéo, khống chế Vệ Minh Hàn. Mục đích của Phượng Thập Nhất, cô đã đoán ra một phần, chính vì chàng ta biết Liễu Chỉ Tự và Vệ Minh Hàn từng có tình cảm một thời, sau đó tương kế tựu kế đem nhốt cô hơn nửa tháng trên núi, cố tình đợi Vệ Minh Hàn quay về kinh, bố trí cho cô xuất hiện trước mắt Vệ tướng quân với bộ dạng thê thảm nhất, từ đó khơi lên mối hận mới của vị tướng trẻ đối với Liễu gia, rồi lại cố tình báo tin cho Hiên Viên Tiêu để chàng đón chặn ở cổng thành, khiến Hiên Viên Tiêu bất hòa với Vệ Minh Hàn.
Hai con người đó bất hòa, trước vì thể diện, sau vì tình ái. Kết quả Vệ tướng quân chắc chắn không được Hiên Viên Tiêu trọng dụng, vậy người cuối cùng được lợi là ai? Câu trả lời thực chất dường như đã rõ ràng.
Mạt Ca không ngốc, cô không thể bị Phượng Thập Nhất đùa bỡn lâu như vậy mà vẫn mơ hồ không biết thực chất gã muốn gì, xâu chuỗi các sự việc, dễ dàng có thể suy ra, Phượng là người của hoàng đế.
Trong Liễu phủ, gã bố trí bao nhiêu tai mắt của mình? Chuyện xảy ra giữa Liễu Chỉ Nguyệt và Vệ Minh Hàn gã đã can dự thế nào? Mọi âm mưu mục đích khác nhau của mỗi người, cùng xung đột, tạo nên bi kịch, Liễu gia bị chết gần trăm người vô tội, Mạt Ca mất đi một chị em thân thiết.
Trong tiểu viện của Liễu Chỉ Tuyết, Liễu Chỉ Nguyệt đã đứng suốt một canh giờ.
“Nương nương...” Một giọng nữ mềm mại từ xa vọng lại đó là tiếng cung nữ gọi tìm chủ nhân, “Nương nương, sao người lại ở đây? Chúng nô tỳ tìm khắp nơi không thấy nương nương.”
Hai cung nữ hấp tấp đi đến, mặt đầy lo âu.
Liễu Chỉ Nguyệt gạt đi tâm trạng, quay mặt che giấu đôi mắt đỏ hoe, những đóa lan trắng muốt trước mặt lại khiến nàng cảm thấy nhức mắt, vẻ trinh trắng hồn hậu của nó, khiến nàng nghĩ đến Mạt Ca nàng mới gặp tối qua.
Thì ra, người mà Vệ Minh Hàn thích chính là Liễu Chỉ Tự, mới quen nhau, tình cảm sao có thể sâu đậm như thế? Ba năm đi biên ải, chàng vẫn nhớ nàng cơ mà, thì ra họ đã quen nhau từ ba năm trước, hơn nữa ở sau lưng nàng...
Vệ Minh Hàn, chàng đã phản bội ta!
“Như Tâm, hái một bó ngọc lan đưa đến Tuyết Dao cung để hoàng hậu nương nương đỡ nhớ nhà.”
“Vâng!”
Liễu Chỉ Nguyệt quay sang nhìn về phía giàn nho, đoạn bước đến gần. Sắc mặt nàng cực kỳ khó coi, giọng oán hận: “Liễu Chỉ Tuyết, vì sao ngươi có thể còn ta thì không? Vì sao ngươi có thể thân ở Tào cung lòng ở Hán, mà vẫn sống ung dung tự tại? Là ta không đủ nhẫn tâm chăng? Ba năm mong chờ hụt hẫng, chắc là ngươi đã sớm đoán ra, rốt cuộc ta vẫn kém ngươi.”
“Liễu Chỉ Tuyết, ta cũng có thể!” Liễu Chỉ Nguyệt lẩm bẩm, ánh mắt đột nhiên hung dữ, “Như Ý, cùng ta đến vườn Ngô Đồng.”
Nhìn những bông ngọc lan trắng muốt nở rực rỡ, màu trắng thanh khiết cũng không xua được nỗi oán hận trong lòng nàng lúc này.
“Nương nương cát tường!” Mạt Ca gạt đi tâm trạng của mình, cung kính hành lễ với Liễu Chỉ Nguyệt. Đây là lễ nghi, khiêm nhường cúi đầu, oán hận giấu trong dung nhan như ngọc. Nếu không phải do cô ta và Vệ Minh Hàn gây ra chuyện, Linh Long đâu phải chết thảm!
Cô cũng ít nhiều đoán ra nguyên do Liễu Chỉ Nguyệt đến đây, chắc vì không cam lòng. Nhưng, người Vệ Minh Hàn thích là Liễu Chỉ Tự, chứ không phải Phù Mạt Ca này. Mạt Ca cười khẩy, cạnh tranh với người chết là việc làm ngu xuẩn.
“Ngươi tạm lui ra!” Liễu Chỉ Nguyệt chau mày bảo Như Ý. Nàng cũng biết Liễu Chỉ Tự bị ghẻ lạnh, nhưng không ngờ tiểu viện của nha đầu này lại đơn sơ vắng lạnh đến thế, không hề có chút hơi người.
Như Ý vừa lui, Liễu Chỉ Nguyệt bước đến, chiếc váy dài bằng gấm thêu màu tím, rung rung theo bước chân. Nàng nhìn tiểu viện Ngô Đồng của Liễu Chỉ Tự, lòng trào oán hận, một đứa con gái chỗ ở như lãnh cung, ăn vận như nô tỳ mà lại cướp mất tình yêu của Vệ Minh Hàn đối với nàng?
Ba năm trước, chàng đã phản bội nàng! Nghĩ đến đó, Liễu Chỉ Nguyệt hận đến muốn bóp cổ Mạt Ca.
“Chỉ Tự, muội đã quen Vệ Minh Hàn từ ba năm trước sao?” Nàng trầm giọng hỏi.
Mạt Ca thầm nghĩ, những người có thể vào cung quả nhiên cũng khác, Liễu Chỉ Nguyệt không nói năng lỗ mãng như Liễu Chỉ Mi, người ta gọi tên cô, chứ không mở miệng là gọi “tiện nhân” như Liễu Chỉ Mi. Nhưng, giọng điệu cô ta còn đáng ghét hơn Liễu Chỉ Mi, sự khinh bỉ và căm hận không phải thấm qua lời nói, mà thấm qua giọng điệu cô ta, xuyên qua không khí, truyền hết vào tai Mạt Ca.
“Bẩm nương nương, thần muội và Vệ tướng quân quen nhau đã bốn năm.”
Mạt Ca cố gắng để giọng mình trở nên ngượng nghịu, tỏ ra giống một cô gái chìm đắm trong tình ái.
Đằng nào thì cô đã rơi vào nơi đầu sóng ngọn gió, đã không trốn tránh được cứ để cho tất cả càng điên cuồng hơn thì đã sao. Linh Long chết rồi, không có ai quan tâm đến sống chết của cô. Cái chết của Linh Long mặc dù không làm gì được bọn họ, nhưng cũng khiến bọn họ khó sống.
“Bốn năm...” Liễu Chỉ Nguyệt thẫn thờ lẩm nhẩm. Nàng và Vệ Minh Hàn quen nhau cũng chưa quá bốn năm, nói vậy là, lúc Vệ Minh Hàn quen nàng, cũng đồng thời quen Liễu Chỉ Tự? “Lẽ nào ngươi không biết, bốn năm trước, chàng là người tình của bản cung?”
“Lời nương nương khiến thần muội rất băn khoăn, bốn năm trước, Vệ tướng quân xuất hiện trước mặt thần muội trước, muội mới quen chàng. Thần muội cửa lớn không ra, cửa nhỏ không tới, có một người chủ động quan tâm, thần muội rất cảm kích, cũng rất ái mộ Vệ tướng quân.” Đó chính là ký ức của Liễu Chỉ Tự. Mạt Ca nghĩ, không thể coi là cô nói bừa, cũng không phải là cô cố tình lừa dối Liễu Chỉ Nguyệt.
Chẳng qua cô chỉ làm Liễu Chỉ Nguyệt hiểu lầm, để cô ta cảm thấy Vệ Minh Hàn bắt cá hai tay, cố tình khiến cô ta sầu não. Ý cô muốn nói, Vệ Minh Hàn tiếp cận cô, chủ động thân mật với cô, cô chỉ thụ động tiếp nhận, quý phi nương nương muốn tính sổ, hãy đi tìm Vệ Minh Hàn.
Phản bội có là gì? Sự phản bội giữa những người tình chỉ là một cái gai mà thôi, cô sẽ biến cái gai này thành con dao, đâm vào lục phủ ngũ tạng cô ta, từ từ dịch chuyển khắp cơ thể. Hủy hoại một người, không cần thiết phải dùng dao, dùng súng.
“Liễu Chỉ Tự, lẽ nào chàng không nói với ngươi, quan hệ của chàng và bản cung?” Liễu Chỉ Nguyệt mặc dù cũng lờ mờ cảm thấy, sự thật đúng như thế, nhưng vẫn không muốn tin.
“Nương nương, Vệ tướng quân không hề nói với thần muội, quan hệ giữa chàng và nương nương, thần muội cứ tưởng, chàng vì ái mộ thần muội nên mới cố tình tiếp cận. Chàng còn bảo muội chờ chàng ở vườn Ngô Đồng, đợi chàng công thành danh toại sẽ quay về cưới thần muội, như thế mới không khiến thần muội tủi.” Giọng Mạt Ca càng bẽn lẽn. Ánh mắt Liễu Chỉ Nguyệt càng nham hiểm, cô càng vui Liễu Chỉ Nguyệt càng oán hận, cô lại càng vui.
Khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Chỉ Nguyệt trắng như tờ giấy, không một chút sinh khí. Nàng vẫn tưởng, Vệ Minh Hàn tình nguyện ra biên ải là bởi vì nàng vào cung, chàng đau buồn tuyệt vọng, tự buông xuôi. Bây giờ nghe lời Mạt Ca mới biết, nàng đã nhầm to. Lòng đau đến nghẹt thở, tình cảm nàng gìn giữ suốt ba năm, thì ra chỉ là chuyện nực cười.
Móng tay hằn sâu vào lòng bàn tay, nhưng nàng không cảm thấy đau, nàng không cam tâm bao nhiêu, thì cũng hận Vệ Minh Hàn và Liễu Chỉ Tự bấy nhiêu. Mạt Ca bỗng cảm thấy, Liễu Chỉ Nguyệt thật đáng thương, nhưng không thương xót cô ta. Hình như không chịu được nỗi nhục đó, Liễu Chỉ Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, hét lên, khiến Mạt Ca giật nảy mình.
Tiếng hét đó làm Như Ý hốt hoảng chạy vào, “Nương nương, người sao thế?”
“Cút đi!” Liễu Chỉ Nguyệt vung tay, những móng tay sắc nhọn rạch ra một vết máu mờ mờ trên gò má trắng mịn của Như Ý. Cô hầu đau đớn ôm mặt tránh sang bên.
“Liễu Chỉ Tự, coi như ngươi tàn nhẫn! Ta bất hạnh, cũng sẽ không để các ngươi hạnh phúc! Chúng ta cùng đi xem sao, xem ai hủy hoại ai! Ta là hoàng quý phi của Hiên Viên Triệt, ta có cách khiến các ngươi cả đời không thể nhìn thấy nhau.” Liễu Chỉ Nguyệt phẩy ống tay áo, phẫn nộ hằm hằm rời khỏi vườn Ngô Đồng.
Mạt Ca nhếch mép cười, nụ cười trống rỗng và ngơ ngác. Cô không muốn bị cuốn vào ân oán tình thù của họ, tại sao bọn họ ai cũng không buông tha cô?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.