Liễu phủ hôm nay, sẽ có rất nhiều hầu nữ vô tội phải biến mất trên thế giới này.
Một nỗi bất an ập đến, lòng bỗng bồn chồn, nhưng không thể nào nói rõ.
Phượng Thập Nhất cũng nhìn về phía tiểu viện của Liễu Chỉ Tuyết, nhỏ nhẹ nói: “Cô nương bảo thủ đoạn của ta không quang minh chính đại. Tiểu Mạt Mạt, cô nương biết không? Những người thủ đoạn quang minh chính đại đều ở quê làm ruộng, có thể lọt vào trung tâm chính trị, không có ai quang minh chính đại hết. Càng quang minh càng chết sớm, càng chết thảm.”
“Viện cớ thôi!” Mạt Ca biết rõ gã nói đúng, biết rõ chàng nói đều là sự thật, nhưng vẫn không nén nổi, phản bác. Những chuyện thế này cô ít hiểu biết hơn Phượng Thập Nhất, nhưng không quen nhìn thái độ ngạo mạn đó của gã.
“Cẩn thận kẻo bị lật thuyền trong cống ngầm.”4
4. Trong cống ngầm không có sóng gió, thuyền không bị chìm, ý nói, có thể gặp nguy hiểm ở nơi an toàn nhất.
“Tiểu Mạt Mạt, muội rốt cuộc vẫn rất ấu trĩ, không nhìn nhận vấn đề thấu triệt như tỷ tỷ của muội. Có lẽ nàng ấy bao bọc muội quá kỹ, để đến bây giờ muội không hiểu tình thế của Liễu gia ở Hiên Viên. Ta bảo cho muội một đạo lý: hoa không phải trăm ngày đều tươi, hoàng đế không phải vạn vạn tuế, vật cực tất phản, thịnh cực tất suy.”
Mạt Ca sửng sốt, cảm thấy khí lạnh bốc trong lòng, “Tôn huynh rốt cuộc là ai?”
Vì sao nhiều lần nghe nhắc đến Liễu Chỉ Tuyết từ miệng người khác? Từ Tử Hoài đến Phượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai-sung-phi/1593547/chuong-10-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.