Người vệ sĩ nhìn Doãn Thu với ánh mắt nghiêm túc: "Tân binh kia, đây không phải chuyện của cô!"
Sắc mặt Doãn Thu biến đổi, có chút tức giận.
Cô chỉ ngón tay ra phía cổng nói: "Mở cửa!"
"Trước trận đấu, các tân binh đều không thể ra ngoài, trừ khi chỉ huy cho phép!" Lưng của người vệ sĩ thẳng tựa cây bút, thanh âm vang dội truyền vào tai Doãn Thu.
Trên môi Doãn Thu nở một nụ cười bí hiểm, không cho ra phải không?
Cô lập tức lùi lại vài bước, dự định nhảy ra như Phượng Tử Hề!
Nhưng mà, mộng luôn đẹp, còn thực tế thì tàn khốc...
Đôi chân vừa nhảy lên, toàn cơ thể đã lơ lửng trong không trung, hoàn toàn mất đi thăng bằng.
"Ahhh-" Sự hoảng loạn vang lên từ cổ họng Doãn Thu, tiếp theo âm thanh đó là một tiếng ~ầm~kéo dài...
Chỉ thấy khuôn mặt Doãn Thu trực tiếp chấm đất, tư thế quả thật rất khó coi...
Mấy người vệ sĩ đứng cạnh đó thực sự muốn cười, nhưng nghĩ đến Phượng Tử Hề dùng chính cách này thoát được ra bên ngoài liền không có tâm trạng nhếch môi.
Doãn Thu ngước mắt nhìn lên mấy người lính gác lúc này đang lơ đãng nhìn mình, trong lồng ngực không ngăn được lửa giận, giọng nói giận dữ của cô vang lên: "Còn không đến giúp tôi!"
Đau chết cô mất!
Chẳng biết có ảnh hưởng đến trận đấu ngày mai không nữa?
Doãn Thu hung hăng nhìn người vệ sĩ: "Đều là lỗi của anh đấy!"
Người vệ sĩ thế nhưng không nhận lỗi, anh ta lập tức phản bác: "Không phải lỗi do tôi!" Rõ ràng là anh ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai-quan-bi-ong-xa-kieu-ngao-sung-co-thoi-han/1256752/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.