Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt chỉ còn một ngày nữa là trận đấu diễn ra.
Buổi trưa.
Trong ký túc xá của ban D, Phượng Tử Hề ngồi trên giường xoa xoa cánh tay và bắp chân đau nhức.
Doãn Thu cầm chai thuốc trên tay, trèo lên giường đưa cho cô: "Dùng đi!"
"Không cần đâu, chỉ cần ngủ một giấc là hết ngay thôi!" Phượng Tử Hề thấy với vẻ mặt không hài lòng của Doãn Thu, khóe miệng không ngăn được bật cười.
"Sớm biết sẽ mệt mỏi như vậy mà cậu còn ép bản thân tập luyện quá nhiều làm gì!" Doãn Thu ngồi đối diện với Phượng Tử Hề, mở nắp chai và bôi thuốc lên chân cô.
Đôi mắt Phượng Tử Hề hạ xuống, lông mi tựa cánh bướm khẽ run lên, còn khóe miệng thì nhếch lên một đường mờ nhạt...
Đúng lúc này, Trình Nghi từ bên ngoài bước vào hô to: "Phượng Tử Hề, có mẹ tới thăm!"
Phượng Tử Hề ngước mắt lên nhìn Trình Nghi, ánh mắt lóe lên vẻ bối rối và một chút khó hiểu: Mẹ sao có thể vào được quân doanh cơ chứ!
"Nhanh lên, mẹ cô vẫn đang ở bên ngoài, lính canh không cho bác ấy vào!" Ngay khi Trình Nghi vừa nói xong, Phượng Tử Hề lập tức nhảy xuống đất, như một luồng gió lao nhanh ra bên ngoài.
Ngay sau đó, Doãn Thu cũng đuổi theo sau.
-
Ánh mặt trời như nước sôi dội xuống mặt đất. Không khí hanh khô đến ngột ngạt, một cơn gió nhẹ thổi qua cũng không có......
Liễu Duyệt đứng bên cạnh mấy người lính canh, nụ cười có phần bất lực, bà giơ ra trước mặt họ một bức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai-quan-bi-ong-xa-kieu-ngao-sung-co-thoi-han/1256751/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.