*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Thời gian trôi đi, đảo mắt đã qua hai ngày 
Sáng sớm. 
Tia sáng đầu tiên xuyên qua cửa kính, chiếu vào từng góc ký túc xá 
Ánh nắng vàng chiếu lên gương mặt nghiêng nghiêng của Phượng Tử Hề, giống như mạ lên vẻ lộng lẫy lóa mắt... 
Lông mi cong vút của Phượng Tử Hề hơi hơi rùng lên, sau đó lười biếng chậm rãi mở mắt, lấy tay nhìn đồng hồ. 
Ngay sau đó, duỗi cổ, cúi đầu nhìn về phía Doãn Thu trên giường: “Doãn Thu, dậy đi!” 
“Ân —— để tớ ngủ tiếp đi!” Doãn Thu đang mơ màng trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn, đô miệng nói. 
Phượng Tử Hề nhẹ nhàng lắc đầu, ngồi trên giường thay quần áo, nhảy xuống, đứng trên mặt đất, đưa lưng về phía Doãn Thu: “Nếu không dậy, tớ đi trước!” 
Mày Doãn Thu hơi hơi nhăn, bên tai truyền đến tiếng Phượng Tử Hề. 
Cô nàng mở mông lung: “Cậu muốn đi đâu?” 
Phượng Tử Hề nhướng mày: “Cậu quên rồi?” 
Khuôn mặt Doãn Thu cứng đờ, ngây ngốc nhìn cô bạn đứng lặng bên giường bên, một hồi lâu, mới phản ứng lại. 
Cô nàng, trên mặt hiện lên ý cười: “Hề Hề, rất xin lỗi a, suýt chút nữa thì quên mất!” 
Oa, trí nhớ cô đúng là bị chó ăn mất rồi. 
Chuyện quan trọng thế mà lại quên mất. 
“Đừng nói lời vô nghĩa, sửa soạn nhanh lên!” Sau khi nói xong, Phượng Tử Hề xoay người đi về phía phòng tắm. 
Doãn Thu nhìn bóng dáng cô, cười hắc hắc, lập tức thay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai-quan-bi-ong-xa-kieu-ngao-sung-co-thoi-han/1256723/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.