Ánh dương còn vương lại chiếu tỏa lên trên người hắn, giống như lại phủ lên một tầng ánh sáng thần bí mà quyến rũ.
Khuôn mặt nghiêm túc của Đường Hạo Vũ hơi hơi buông lỏng, tay phải đưa ra một chút: “Cậu đến rồi, mau đỡ tay!”
Nhưng mà lời này vừa rơi xuống, lông mày Dạ Lăng Mặc đã nhíu lại, lập tức lùi về phía sau mấy bước, môi mỏng giơ lên, lời nói lạnh lẽo độc miệng: "Ở bệnh viện có mấy ngày đến đường cũng không đi được nữa rồi à?"
Đáy mắt Phượng Tử Hề hiện lên ý cười, khóe miệng giật giật: “……”
Gia hỏa này dường như cũng không phải chán ghét lắm!
Đường Hạo Vũ hắc tuyến đầy mặt: “……”
Đội trưởng, cậu thấy như vậy thật sự tốt sao!
Ở khoảnh khắc Dạ Lăng Mạc xuất hiện, ánh mắt Từ Tư Kiều không sao rời khỏi người hắn được.
Ánh mắt cực nóng kia giống như hận không thể dính luôn lên người hắn ấy.
Cô ta có nghe đồng đội nói, chỉ huy trưởng mới là một đại soái ca....
Nếu đoán không lầm, cái anh đẹp trai đến mức chả ai sánh kịp này nhất định là chỉ huy mới rồi!
Chỉ là trong mắt chỉ huy trưởng hình như có lóe qua tia ghét bỏ cô ta.
Lời hắn nói lại càng làm cho lòng cô ta nặng trĩu, cực kì ảm đạm, tâm như dao cắt......
Khuôn mặt tái nhợt của cô có chút ủy khuất, giọng nói khàn khàn: "Là Phượng Tử Hề quăng ngã tôi!"
Ánh mắt đen láy của Dạ Lăng Mạc dừng lại trên người Phượng Tử Hề, muốn nghe xem cô nói thế nào!
Khuôn mặt trắng nõn của Phượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai-quan-bi-ong-xa-kieu-ngao-sung-co-thoi-han/1256706/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.