Edit: Tịch Ngữ
Thích Tu Kiệt lên núi chậm hơn Trưởng Tôn Vinh Cực một chút cũng thờ ơ chứng kiến cảnh này.
Hắn không ngờ rằng Liêu Ngân lại sợ Trưởng Tôn Vinh Cực như vậy. Còn khiến hắn tự xưng là nô tài…
Ngay cả trang chủ của Lan Viễn sơn trang Liêu Ngân cũng chỉ là một nô tài trong mắt người đàn ông không biết từ sâu chui ra này, vậy bọn họ là cái gì? Nhưng xưa nay chưa từng nghe nói đến chàng trai trẻ tuổi tài giỏi tồn tại, chẳng lẽ người này mới xuất hiện trên giang hồ, xuống núi để rèn luyện kinh nghiệm sao? Trước giờ đều ẩn núp trong môn phái, che giấu thật tốt.
Thích Tu Kiệt suy đoán sự việc, người ở đây cũng có không ít người nghĩ đến, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đồng loạt nhìn về phía Trưởng Tôn Vinh Cực.
“Cha!” Âm thanh thanh thúy, uyển chuyển vang lên.
Chỉ thấy một cô gái dùng khinh công nhẹ nhàng đi đến chỗ này. Lúc đến gần, mọi người mới nhìn rõ bộ dạng của cô gái đó. Trong lòng không khỏi thầm thán: Sắc nước hương trời!
Cô gái khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, mày cong mắt cười, mũi quỳnh môi đào, da trắng nhẵn nhụi, rất tinh xảo linh hoạt, lại quyến rũ mê người. Ả mặt quần áo màu vàng nhạt, trên quần áo thêu hoa văn bươm bướm, thắt lưng màu ngọc lan, trên thắt lưng là ngọc sức và túi thơm tinh xảo, lúc đi di chuyển cả hai thứ va chạm vào nhau, phát ra tiếng ngọc dễ nghe.
Đàn ông con trai nhìn ả đều không khỏi nhìn kĩ hơn vài lần, trong mắt khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai-han-phi-manh-phu-duong-thanh/4316891/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.