Núi rừng hoang vu thỉnh thoảng truyền tới tiếng dã thú gầm lên. Có lẽ là do Dụ Thú Tán của Lục hoàng tử đã phát huy tác dụng, dã thú kêu gào càng lúc càng nhiều.
Dụ Thụ Tán giúp người ta không cần chủ động đi tìm con mồi, nhưng mà cũng tuyệt đối không thể ngồi chờ chết, nếu như bị dã thú bao vây, dứt khoát không phải là chuyện tốt.
Vèo.
Mũi tên phá không, xuyên qua rừng rậm dày đặc. Bắn trúng một con rắn màu xanh đậm đang quấn quanh ẩn trên thân cây. Mũi tên cắm vào giữa đầu rắn bảy tấc, làm cho con rắn không có khả năng sống tiếp.
Tuấn mã đỏ thẫm chạy thoát ra khỏi rừng rậm, hai người cưỡi trên mình con ngựa này, ánh mặt trời heo hắt chiếu vào trên người họ, cảm giác phong thái của cả hai nhàn nhã vô cùng.
Trưởng Tôn Vinh Cực chậm rì rì vẫy nhẹ dây cương, làm cho con ngựa bước đi thong thả, nhẹ nhàng chậm chạp bước, đi lại ở trong rừng. Giống với bộ dạng của chủ nhân đang ngồi trên lưng nó: chán chường, uể oải, có một không hai. Quả nhiên là, người nào xứng thú cưỡi đó (1),đáng thương con tuấn mã, ‘đường đường là một đại soái mã’ lại bị nô dịch thành con ngựa lười, mất mặt nhà ngựa!!!! Con mồi tự nhiên sẽ được ám vệ mang đi, Thủy Lung cùng Trưởng Tôn Vinh Cực không thèm để ý.
Núi rừng không nhỏ, dù là con ngựa đi với tốc độ chậm rãi. Thời gian không ngắn cũng để cho hai người đi sâu vào trung tâm.
“Ồ.” Thủy Lung bỗng nhiên chuyển hướng cung tiễn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai-han-phi-manh-phu-duong-thanh/4316812/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.