Phố phong trần. Ngọc bội vương gia.
Hai câu này lọt vào lỗ tai, trong đầu liền hiện lên đôi mắt làm cho hắn rung động. Vết thương trong lòng bàn tay đã khép lại chỉ còn là một dấu vết thật nhỏ. Lúc này lại mơ hồ nóng lên.
Trưởng Tôn Vinh Cực nhéo nhéo bàn tay, khóe môi nhợt nhạt nhếch lên.
Phong Giản sửng sốt. Hắn vốn nghĩ chủ nhân chỉ là hứng thú với Bạch Thủy Lung trong chốc lát thôi, nhưng xem dáng vẻ này, hình như hứng thú rất sâu đậm. Nếu không cũng sẽ không vì một câu, liền làm hắn nhớ tới.
“Hôm nay tụ họp là vì muốn chào mừng Võ vương trở về, chỉ uống rượu nói chuyện phiếm thì không thú vị lắm. Không bằng bày trò gì chơi có được không?” Tiếng cười của Phương Tuấn Hiền lanh lảnh, ngay lập tức mọi người liền hùa theo phụ họa.
Bạch Tuyết Vi oán giận hắn đột nhiên xen mồm, làm cho nàng mất đi cơ hội ám chỉ cho Võ vương. Nhưng mà chỉ cần có câu nói kia, lấy thân phận Võ vương vương gia nhất định có thể điều tra ra mọi chuyện, nói nhiều không chừng lại bị người khác nghi ngờ. Vừa nghĩ như vây, trong lòng ả liền cảm thấy thoải mái.
Nhóm vương tôn quý thích (1) tụ tập lại bàn bạc một lát, quyết định chơi trò thi đấu xem ai săn được nhiều nhất. Lúc này đúng dịp là mùa hè, núi rừng của hoàng gia nuôi thả rất nhiều dã thú, dựa theo lời nói của ngũ hoàng tử Trưởng Tôn Hằng Tô, bên trong có cả mãnh thú hung ác như hổ, chiếm núi làm vua.
“Nếu săn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai-han-phi-manh-phu-duong-thanh/4316811/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.