Chẹp miệng, không nhịn được liếm thêm một cái 
Phù Lê liếc y một cái, buông tay ra, che ở phía sau, hai tay kết ấn thái cực, nhoáng một cái đánh về phía Bách Túc Trùng. Quả cầu lớn đang nhốt rết trăm chân, chính là kết giới lợi hại nhất cửu thiên thập địa —— Lưỡng Nghi Hỗn Nguyên. Bên trong kết giới tự hình thành một thế giới, Thiên Tôn muốn sinh thì vạn vật hồi xuân, muốn vong liền thiên địa đổ nát, Bách Túc Trùng ở bên trong, không có bất cứ đường sống nào để đánh trả. 
Thời điểm Na Tra cùng Thiên Lý Nhãn chạy đến, Bách Túc Trùng đã chết rồi. Bạch Trạch còn đang ở trong đó tròn mắt, ngơ ngác mà nhìn mỹ nhân trước mặt, hỏi: “Ngươi đúng là Thiên Tôn?” 
“Ừ.” Phù Lê nhàn nhạt đáp một tiếng, thấy xung quanh đã an toàn, chậm rãi buông tay đang kéo Bạch Trạch ra. 
“Nhưng mà, hình dáng không giống như trước kia ta nhìn thấy a!” Bạch Trạch vò đầu, Thiên Tôn mà y thấy, luôn là một ông lão lạnh như băng, tóc bạc phơ, mày dài râu dài. Mà người trước mặt này, diện mạo tuấn tú, dáng vẻ giống như thanh niên chừng hai mươi tuổi bên dưới nhân gian. 
Phù Lê hơi cụp mắt, có chút không mấy dễ chịu khi bị Bạch Trạch đánh giá, ho nhẹ một tiếng: “Đây là diện mạo thật sự của ta, lúc bình thường là vì… uy nghiêm.” 
Bạch Trạch hiểu rõ gật gật đầu, làm Thiên Tôn, thời điểm giảng đạo cho người ta mà dùng gương mặt thế này, mọi người phỏng chừng là nghe không lọt… 
Còn chưa nói dứt lời, Phù Lê đột 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuon-tre-thien-dinh/1316369/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.