Có sâu trong đào, bản tọa không ăn 
Phù Lê nhìn tơ hồng trên tay, lại nhìn ánh trăng thông qua Yêu Nguyệt tràn không ngừng vào cơ thể Bạch Trạch, đại khái biết chuyện gì xảy ra rồi. Bạch Trạch chính là thượng cổ thần thú, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt là một loại bản năng, không giống như bọn họ, dùng hình dáng con người tu luyện thành tiên nhân, hấp thu chầm chậm. 
Tơ hồng Nguyệt Lão, đem thân thể và linh hồn của hai người trói cùng nhau, nên sẽ đem ánh trăng Bạch Trạch hấp thu được đều chuyển đến trên người Thiên Tôn. Biến thành dáng vẻ thanh niên, không còn cao ba thước lại đuối sức như trước, trong mắt Phù Lê lộ chút ý cười, giơ tay, xoa xoa đầu bự của Bạch Trạch. 
Hôm sau, mặt trời chiếu vào thân thể lông xù của Bạch Trạch, đem mao mao sấy đến vô cùng mềm mại. Ánh sáng chói mắt, quấy rầy mộng đẹp. Bạch Trạch mở to đôi mắt màu hổ phách, chẹp miệng một cái nói rằng: “Ta tối hôm qua, mơ thấy một mỹ nhân.” 
“Mỹ nhân thế nào?” Nguyệt Lão ngủ ở trên người y, ló đầu từ bên trong mao mao nhìn ra. 
“À, ta cũng không nhớ rõ, chính là mỹ nhân rất đẹp mắt…” Bạch Trạch nhìn chung quanh, thấy Phù Lê vẻ mặt rất ư bình tĩnh nhìn mình, vóc dáng vẫn chỉ cao có ba thước, trên khuôn mặt nho nhỏ không chút biểu cảm, mắt nhìn trừng trừng, khiến y phải đem nửa câu sau nuốt xuống. Mỹ nhân kia mặc một bộ trường bào tay áo rộng màu xanh… 
Bạch Trạch biến thành hình người, đi làm đồ ăn cho 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuon-tre-thien-dinh/1316367/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.