“Ta nên làm gì bây giờ?” Samuels rất tuyệt vọng, “Nên đi hỏi tiên tử khác sao? Có lẽ các tiên tử khác nhau sẽ có những cái nhìn khác nhau đi?”
Cecil: “Ta cảm thấy ngươi tốt nhất đừng nên đi hỏi.”
Samuels lấy tay che mặt, đúng đấy, có tiên tử nào lại đi thừa nhận trên thân thể trắng nõn mỹ lệ rung động lòng người của mình lại có lông chân cơ chứ.
Nhưng mà mọi người trong vương cung vẫn đang chờ cậu cứu giúp, cậu không thể cứ thế mà thua một cái lông chân!
Samuels nói, “Chúng ta tới khu dân cư của các tiên tử xem một chút đi, nói không chừng… sẽ có tiên tử có lông chân dài đó.”
Cecil nhún vai, “Ta không nghĩ chuyện đó sẽ khả thi đâu.”
Bọn họ tiếp tục tiến sâu vào rừng rậm tối om, nghe đâu tại nơi xa nhất của khu rừng này có một hồ nước, ven hồ có rất nhiều tiên tử tụ tập nói chuyện.
Bọn họ đi được một lát, lại gặp được một vị tiên tử.
Samuels ôm hi vọng tiến lên phía trước: “Xin chào –“
“A! Biến thái!” Tiên tử nọ rít gào, “Cái tên biến thái đi xin lông chân kìa!”
Samuels: “…”
Tiên tử sợ hãi vừa gào vừa bay xa.
Cecil phì cười, “Tin tức lưu truyền nhanh thật đấy.”
Samuels nghe được trong câu nói của hắn có chút châm chọc, cậu tức giận, nghiêng đầu qua chỗ khác, “Đừng có mà khích người ta! Lo nghĩ biện pháp đi!”
Cecil tặc lưỡi, “Việc nhỏ này thì cần gì phải nghĩ cơ chứ.”
Hắn nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuon-tre-cua-vuong-quoc/2423631/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.