Samuels nghĩ, chết bà, tiên tử tựa hồ vô cùng tức giận mất rồi. 
Cậu nỗ lực giải thích lại ý nguyện của mình, hi vọng nhóm tiên tử có thể hiểu được rằng cậu đây không phải đang làm xằng làm bậy. 
“Danh sách thực sự là viết như vậy mà,” Samuels chỉ vào tờ giấy liệt kê các loại đồ cúng, “Các vị xem, chỗ này ghi là lông… lông chân tiên tử đây này!” 
Tiên tử tức giận đến phát run: “Nói bậy! Tiên tử chúng ta làm sao mà có lông chân được!” 
Samuels: “Nhưng mà…” 
Tiên tử: “Ngươi đây là đang sỉ nhục tiểu tiên nữ chúng ta!” 
Samuels: “…” 
Hai vị tiên tử tức giận, lập tức vỗ đôi cánh nhỏ bay xa. 
Cecil tựa vào gốc cây đằng sau Samuels, ôm tay cảm khái, “Ầy, đúng là phong cách của thần hoang đường mà.” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuon-tre-cua-vuong-quoc/2423629/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.