"Vậy có lẽ sẽ đem tới một trận sóng gió."
"Có thể, có điều bọn họ sẽ trung thành." Công tước dửng dưng trước lo lắng của tôi, "Tôi nghĩ bọn họ cũng nguyện ý tìm ra hung thủ cho rõ ràng."
Nhưng tôi vẫn lấy làm lo lắng: "Anh tự tin như vậy sao? Tôi cảm thấy có thể Warrene nói cũng có lý, báo cảnh sát tương đối hữu dụng."
"Tôi đã nói vẫn chưa đến lúc." Công tước bác bỏ đề nghị của tôi, "Cậu đang sợ điều gì, Jean?"
Linh mục ôn hoà nhìn tôi, ánh mắt màu xanh nhìn thẳng vào đáy lòng tôi: "Ngài Pontona, ngài có lời nào muốn nói sao?"
Người thật sự là một người rất tỉ mỉ. Tôi chần chờ mở miệng: "... coi là vậy đi... Tôi không biết có nên nói cho hai người không..."
Tôi thuật lại đơn giản trận cải vã mà tôi nghe ở con đường lót gạch kia, sắc mặt công tước nhất thời có hơi khó coi, mà linh mục lại nghiêm trọng nhìn tôi.
"Quá tốt, ngài Pontona. Rất cảm ơn vì ngài có thể nói ra những thứ này. Công tước..." Người chuyển hướng sang công tước, "Có lẽ điều này có ích với ngài."
Dường như vừa nghĩ ra điều gì đó, hắn đột nhiên lấy tay cào mái tóc vàng rực rỡ kia: "Đúng vậy, dĩ nhiên là tôi hiểu ý cậu. Nhưng bây giờ tôi chỉ muốn yên lặng một chút." Hắn đứng phắt dậy, "Tôi phải đi tắm, nghỉ ngơi một chút, sau đó sẽ suy nghĩ nên làm gì."
Nhưng suốt một ngày tiếp theo, vị chủ nhân này không ra khỏi phòng của mình, cả toà lâu đài an tĩnh đến doạ người, ngay cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuon-hong-cua-leoches/197498/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.