Tôi đi nhanh ra khỏi sảnh phụ, lúc ở cửa lặng lẽ quay đầu nhìn lại, công tước vẫn ngồi bên cạnh phu nhân Berry, dịu dàng vuốt ve tóc bà.
Buổi sáng hôm sau ánh nắng vẫn tươi sáng như cũ, giống như một buổi sáng mùa hè bình thường, lúc tôi thức dậy trên giường lại hơi mơ màng.
Tối hôm qua ngủ không ngon, đại khái chuyện bất ngờ xảy ra như vậy khiến lòng tôi rất không nỡ. Từ cửa sổ nhìn ra thấy một chiếc xe kéo quan tài với bốn con ngựa từ cửa sau chạy vào, tôi dùng nước lạnh vội vàng hắt lên đôi mắt sưng vù, gọi bà Harding.
"Đúng vậy, ngài Pontona." Bà vừa thu dọn quần áo cho tôi vừa trả lời vấn đề, "Là linh mục thương cảm phu nhân Berry nên chuẩn bị quan tài."
Tôi mặc áo khoác rồi xuống lầu, vừa vặn ở bên ngoài sảnh phụ nhìn thấy mấy người làm khiêng quan tài đến nhà nguyện. Linh mục và công tước đang đứng bên cạnh nói chuyện. Đôi mắt xinh đẹp của công tước hơi đỏ lên, nhìn dáng vẻ như ngủ không ngon.
"Chào buổi sáng." Tôi chào hỏi bọn họ.
"Chào buổi sáng, ngài Pontona." Linh mục cười híp mắt nhìn tôi, người mặc một chiếc áo khoác thẳng màu đen, cổ áo sạch sẽ giống làn da người một cách kỳ lạ.
Công tước chỉ gật đầu với tôi một cái, nhìn vẻ mặt hắn có chút tiều tuỵ, trên cằm lún phún râu chưa cạo.
"Sắc mặt anh kém lắm, cần nghỉ ngơi." Tôi có lòng đề nghị với hắn, vậy mà hắn lại thờ ơ nhún nhún vai.
"Tôi còn chống đỡ được. Bây giờ tôi chỉ muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuon-hong-cua-leoches/197497/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.