“Đúng vậy.”
“Có người có thể làm chứng không?”
“Không… không có.” Biểu tình của anh ta có hơi mất tự nhiên, “Có gì không đúng sao? Tôi có thể hưởng thụ không gian một mình chứ?”
“Dĩ nhiên, dĩ nhiên rồi.” Thám tử Splett trưng ra vẻ mặt ‘tôi hiểu’, “À… vậy có thể nói sơ qua vè quan hệ của ngài và tiểu thư Bernstein không?”
“Cô ấy… là vị hôn thê của tôi.”. ngôn tình hoàn
…
Lúc này McWebber bưng cà phê tới cho chúng tôi, công tước và nghe hai người kia vấn đáp, vừa đưa cho tôi một ly:
“Không thêm đường.” Hắn cười nói.
“Cám ơn.” Tôi nhìn thấy hắn đã khôi phục sắc mặt bình thường, vô cùng bội phục khả năng kiểm soát của hắn.
“Cậu có cảm thấy nơi này có gì không đúng không, Jean?” Hắn xích lại gần lỗ tai tôi mà nói.
“Là có chút… có mùi trong không khí…”
“Hơn nữa còn rất nóng.”
Quả thật là vậy, hắn nói tôi mới cảm thấy: gian phòng này mặc dù cửa sổ lớn đã mở rồi nhưng vẫn rất oi bức, trên người tôi cũng sắp toát mồ hôi rồi. Rốt cục là chuyện gì xảy ra vậy, căn phòng này còn được bóng râm che phủ nên đáng lẽ ra phải mát hơn bên ngoài mới đúng. Tôi thả lỏng một chút rồi đánh giá tứ phía, ánh mắt vô tình lướt qua lò sưởi cháy xém.
“Chẳng lẽ anh ta đã nhóm lửa lên sao?”
Công tước chậm rãi hớp một ngụm cà phê: “Thoạt nhìn là như thế… có điều cũng sắp đến tháng 7 rồi…”
“Có lẽ anh ta đã đốt gì đó?”
“Có thể… đúng vậy, nhất định thế.” Công tước thấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuon-hong-cua-leoches/1351962/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.