“Larry!” Công tước lên giọng, dùng sức đập vào cánh cửa.
Vẫn trầm mặc.
Một dự cảm bất ổn dâng lên trong lòng mỗi người, công tước chuyển hướng sang McWebber: “Tiểu thư Bernstein sáng sớm nay đã đi ra ngoài sao?”
“Không có, Laurie vẫn chưa đến quét dọn.”
Lông mày công tước vặn xoắn: “Mở cửa ra!”
Quản gia lập tức móc chìa khoá trong túi ra, mở khoá cửa, công tước theo sát bước vào phòng: “Larry, cô ở đâu? Larry, Larry…”
Thanh âm của hắn đột nhiên trở nên bén nhọn lạ thường khiến chúng tôi không thoải mái, lập tức tràn vào phòng. Cảnh tượng trước mắt khiến ngực mỗi người giống như bị đại chuỳ đập thật mạnh một cái:
Tiểu thư Bernstein đáng thương ngã trên sàn nhà, đã tắt thở.
Cô mặc quần áo ngủ màu trắng nằm ngửa, trên cổ có một vết dao rất đáng sợ, máu chảy từ nơi đó xuống khiến cho trên người cô, hơn phân nửa bộ quần áo ngủ, trên mặt đất khắp nơi đều biến thành màu đỏ nhạt; nhìn ra được cô ta trước khi chết đã trải qua thống khổ giãy giụa thế nào, hai tay co rút, tóc rối bù, dườn như khắp nơi đều là máu đến mức thấm đẫm chiếc thảm Ba Tư, trong không khí đều là một mùi tanh hôi. Tôi nghe tiếng hai vị cảnh sát buồn nôn trong họng, còn có tiếng McWebber kêu lên.
Thám tử Splett kinh nghiệm phong phú lập tức ngăn mọi người lại: “Mời các vị lui ra ngoài trước, được chứ? Bác sĩ, mời ngài đến đây một chút.”
“Được.” Lại được làm người khám nghiệm tử thi tạm thời, tôi từ phía sau đi tới, lúc đi ngang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuon-hong-cua-leoches/1351961/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.