Vừa dứt lời, cô gái kia mặt cứng lại, rất nhanh chú ý đến Tang Trĩ đứng bên cạnh. Trong nháy mắt cô gái kia ý thức được người đàn ông này là hoa đã có chủ, lúng túng ho khan: “Thật có lỗi, quấy rầy rồi, quấy rầy rồi.”
Cô bạn kia cũng không tiếp tục ở lại nữa, cấp tốc rời đi. Để lại hai người Tang Trĩ và Đoàn Gia Hứa đứng tại đó.
Đoàn Gia Hứa rủ mắt xuống, thoáng cúi người nhìn thẳng cô, đưa tay cầm túi laptop của Tang Trĩ. Nhìn chằm chằm biểu tình cực kì không vui của cô, khóe mắt anh hơi cong lên, tâm tình dường như rất tốt: “Tức giận à?”
Tang Trĩ nhìn anh, nói mà không có biểu cảm gì: “Em tức giận làm gì?”
Đoàn gia Hứa nín cười: “Vậy tại sao em không nói chuyện?”
Tang Trĩ vẫn rất là khó chịu, không muốn để ý đến anh nữa, vượt qua anh đi về phía trước, ngữ khí cứng rắn: “Người khác tìm anh xin wechat, cũng không phải đến tìm em xin, em nói cái gì được.”
“Không phải anh không cho sao?” Đoàn Gia Hứa nhẹ nhõm đi theo, rất không đứng đắn mặt dày dỗ dành, “Tha cho anh đi mà.”
Tang Trĩ nhịn không được quay đầu nói: “Em nói cái gì sao?”
Đoàn Gia Hứa cẩn thận suy tư, trêu đùa: “Ừm, em nói em đang ghen.”
“...” Tang Trĩ dùng sức mấp máy môi dưới, rất sĩ diện phản bác, “Anh mới ăn dấm.”
Đoàn Gia Hứa nhíu mày: “Thật không ăn dấm a?”
Tang Trĩ không đáp lại.
“A là anh hiểu lầm a?” Đoàn Gia Hứa nói, “Anh nhìn làm sao còn cảm thấy rất giống.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-trom-khong-the-giau/863098/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.