Đầu dây bên kia, Tiền Phi hoàn toàn câm nín. Qua một lúc lâu, anh ta mới tìm lại được giọng nói, dường như không thể tin được, lại giống như đang kìm nén lửa giận, cũng thu lại mấy phần hả hê trên nỗi đau của người khác: “Cậu rốt cuộc có còn là người hay không?”
Giọng điệu Đoàn Gia Hứa vẫn ôn nhuận như thế: “Cậu chính là đại công thần đấy.”
“...”
“Mình sẽ không quên công lao của cậu đâu.” Đoàn Gia Hứa nói rất chậm, tỏ vẻ cực kì đoan chính, “Nếu thế thì chẳng khác nào kẻ phản bội cả. Cậu thấy có đúng không?”
“Cút con mẹ cậu đi!” Năng lực đổi trắng thay đen của đối phương làm Tiền Phi tức đến bật cười, “Nếu cậu nói sớm là Tang Trĩ, thì còn lâu tôi mới giúp cậu.”
“Ừm.” Đoàn Gia Hứa cười nói, “Nếu không có cậu, mình thực sự không dám mơ có thể thành công.”
“...”
“Sau này trước mặt anh vợ mình sẽ tận lực cảm ơn cậu.”
“...”
Bên kia đầu dây, Tiền Phi lập tức cúp máy.
Vừa liếc xuống màn hình đã thấy tin nhắn Wechat Tang Diên gửi.
Tang Diên: [Đoàn Gia Hứa sao rồi? Cậu ấy nhờ cậu giúp theo đuổi người ta à?”]
Tang Diên: [Được đấy!]
Tiền Phi:...
Tang Diên: [Sao cậu ta không nhờ tôi giúp nhỉ?]
Tang Diên: [Hừm.]
Tang Diên: [Tôi cũng chưa theo đuổi ai bao giờ mà nhỉ?]
Tang Diên: [Xin lỗi nha, tôi được một cô gái... điên cuồng theo đuổi.]
Tiền Phi: [Có bệnh thì uống thuốc đi.]
Tang Diên: [Nói nghe thử coi. Cậu giúp thế nào vậy?]
Tiền Phi vẫn cố vùng vẫy trước cái chết, kích động gõ ra một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-trom-khong-the-giau/863097/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.