Chỗ mắt cá chân đã được chườm đá, vết thương trên tay và đầu gối cũng được xử lý, đỡ đau hơn không ít. Bởi vậy tâm trạng Tang Trĩ cũng không còn kém như vừa nãy nữa.
Từ nhỏ đến lớn cô lúc nào cũng được chiều chuộng, nên ngoài cảm thấy đã gần gũi hơn với anh ra cũng không thấy có gì không ổn.
Tang Trĩ nhìn anh, lí nhí: “Em cũng đâu có bắt anh làm.”
Chẳng qua chỉ là bôi chút thuốc, lau cái mặt thôi.
Cũng chẳng phải việc nặng nhọc khó khăn gì cho cam.
Sao lại giống đang hầu hạ tổ tông chứ.
Vậy thì hai chữ hầu hạ này cũng quá đơn giản rồi.
“Tự nhiên có thêm một đứa em gái, còn anh ruột em lại chạy mất.” Mí mắt Đoàn Gia Hứa hơi nâng lên, đứng dậy, “Nhóc à, em tính xem, anh đây cũng vì em mà ra tay không ít lần đâu.”
Tang Trĩ ngừng lại, nhịn không được nói: “Vậy em cũng giúp là anh là được.”
Dường như cảm thấy câu này của cô rất thú vị, Đoàn Gia Hứa hứng thú ngồi xuống cạnh cô, nhìn sang cô cười: “Hửm? Em muốn giúp anh cái gì?”
“Thì...” Được một chữ, Tang Trĩ đã ngập ngừng, hoàn toàn không nghĩ ra được việc gì có thể giúp anh. Cô gãi đầu, chịu thua, chỉ có thể giả ngốc đổi chủ đề: “Anh em đi đâu rồi...?”
Đoàn Gia Hứa miễn cưỡng đáp: “Không cần em nữa.”
Tang Trĩ hừ một tiếng: “Em còn chưa thèm ghét bỏ anh ấy đâu.”
Nói xong lại như nhớ ra chuyện gì, bắt đầu phiền não: “Liệu anh trai em có thấy chuyện em gọi anh ấy là ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-trom-khong-the-giau/863061/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.