Sau khi bắt đầu hẹn hò, Châu Bạc Tân rất thích dùng hai từ "nghe lời" để dỗ dành tôi chơi đủ thể loại trò chơi với anh.
Cảm giác xấu hổ của tôi với phương diện này đã sớm ngày càng phai nhạt, ngay từ lần đầu tiên tôi nhét thắt lưng vào trong tay anh rồi sau khi về nhà phải nhanh chóng hủy thi diệt tích, đến tận bây giờ bị anh chơi xong cả người tôi vô lực nên chỉ nằm dài trên giường chờ anh bế tôi đi tắm rửa.
Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ tới sẽ có một ngày làm loại chuyện này trong văn phòng của anh.
Tôi vẫn giữ vững niềm tin ban đầu của mình, hai ba tháng trước tôi đề nghị muốn làʍ t̠ìиɦ nhân của anh, khi đó tôi đã cam đoan anh muốn làm gì với tôi cũng được, vậy nên mỗi lần anh nói hai chữ "nghe lời" với tôi, tôi cũng đều sẽ thật sự nghe lời.
Vả lại nói thật thì.
Tôi thích được nhìn thấy dáng vẻ của Châu Bạc Tân.
Dùng miệng cũng được, vào từ đằng sau cũng được.
Không biết có phải vì trải nghiệm tìиɧ ɖu͙© đầu tiên của tôi và Châu Bạc Tân để lại cho tôi ấn tượng quá mức sâu sắc hay không, tôi cảm thấy tôi giống như rác rưởi bị vứt đi, cảm thấy tôi giống như một con chó cầu hoan và vì để có thể được ở gần anh hơn một chút thì mặt mũi cũng không cần nữa. Tưởng tượng cảnh anh thờ ơ, mỉa mai, chán ghét và căm hận. Kiểu tưởng tượng này khiến tôi bây giờ bị ám ảnh với việc nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-nuoc-duc/3440357/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.