Có vài mảnh vỡ của bình hoa bên cạnh đầu gối Liễu Phường, tôi không biết liệu dưới đầu gối của bà cũng có hay không, da thịt của người phụ nữ lún vào trong thảm mềm, chúng nó khớp với nhau như trăng trên trời phản chiếu trong hồ nước. Đột nhiên tôi có một loại cảm giác không chân thực một cách mãnh liệt, tôi nhìn Liễu Phường và những giọt nước mắt đau thương của bà, trong lòng chợt sợ hãi lùi lại mấy bước.
Tôi chậm rãi lắc đầu, có một dự cảm rất tồi tệ.
Tôi thường cảm thấy Lệ Thủy Uyển như cỗ quan tài mục nát, ruồi nhặn bay khắp nơi lúc nào cũng bốc mùi hôi thối. Trước đây Liễu Phường là một mỹ nhân xinh đẹp nhưng vô hồn bị đặt vào trong quan tài làm vật bồi táng cho người đàn ông, bà sẽ không khóc cũng không làm loạn, khi cảm thấy vận mệnh thật bất công cũng sẽ chỉ khóc như mưa. Nhưng bây giờ vật bồi táng đã sống lại, đang giãy giụa muốn bò ra khỏi quan tài.
Tại sao? Tôi còn tưởng cả đời bà sẽ chỉ để mặc cho người ta bắt nạt, sẽ không bao giờ nói lớn tiếng cũng như không bao giờ vứt bỏ sự "duyên dáng" của bà.
"Mẹ đừng nói nữa." Tôi nuốt khan, hoảng sợ nhìn sang chỗ khác, ngay cả quần áo cũng không muốn thu dọn đã quay người đi về phía cửa. Trên người đổ từng lớp từng lớp mồ hôi lạnh, thậm chí còn không rảnh để suy nghĩ xem cái "thích" Liễu Phường nói là có ý gì, không được thích Châu Bạc Tân, bà đã biết rồi, tại vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-nuoc-duc/3440335/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.