Khoảng rạng sáng đêm hôm qua có tuyết rơi. Hôm qua tôi vẫn còn ở thôn Lộc ấm áp như mùa xuân thì hôm nay lại bất chợt ngỡ ngàng lao đầu vào trong tuyết, lúc ra ngoài tôi quên choàng thêm khăn quàng cổ dì đã lấy ra đặt sẵn trên ghế.
Còn hơn mười ngày nữa là đến Giáng sinh, tôi cũng đã bắt đầu nhận được quà Giáng Sinh, vì chia tay Cúc Lộ Lộ có nghĩa là tôi lại độc thân nên nhận được không ít quà tặng.
"Chuyện này cũng thường thôi, năm nào lễ tình nhân và Giáng sinh cũng đến sớm hơn vài ngày với chúng ta mà." Đại Thành cầm lấy một cái khăn quàng cổ, "Cái này là hàng thủ công à, sao giống đan máy vậy."
Cái Đại Thành cầm trên tay là một cái khăn quàng cổ được đan từ vải sợi màu nâu nhạt nhìn rất giống như đồ được mua, mềm mại nhẵn nhụi, hoàn toàn không có bất kỳ dấu vết được đan tay nào. Vừa nãy tôi cũng bị nó làm ngạc nhiên, lật qua lật lại để tìm xem có nhãn hiệu nào không. "Phúc khí này cho mày đó, có cần không?" Tôi soạn lại mớ thư tình để chuẩn bị lát nữa đem đi vứt.
Thật ra thường ở thời đại này của chúng tôi không hay nhận được thư tình, có chuyện gì đều nói trên wechat, bình thường muốn tỏ tình thì sẽ tỏ tình trực tiếp ở trường hoặc là lên diễn đàn, chỉ khi đến Giáng sinh mới bắt đầu nhận được mấy bức thư tình. Trước đây nhận được thư tình tôi còn mở ra đọc lướt qua nhưng đợt này tôi không muốn đọc mấy.
"Cần chớ? Sao lại không cần cho được, cho tao đi tao muốn. Tao mà còn tiếp tục độc thân thì mẹ tao sắp giới thiệu đối tượng cho tao luôn rồi." Tam Tử chộp lấy một hộp socola ở bên này, "Cái này ăn được không?"
"Ăn đê." Mấy cô nàng đưa đồ mà không ăn sẽ lãng phí lắm nên bình thường tôi sẽ tự cầm đi phân chia, nói xong tôi lại nhìn cậu ta, chợt ý thức được cậu ta vừa nói cái gì, "Vcl mày còn chưa tốt nghiệp phổ thông mà đã phải đi xem mắt rồi?" "Cạnh tranh rất khốc liệt, mẹ tao không tin tưởng tao." Tam Tử nói, "Hơn nữa chắc nhà tao có gen độc thân gì rồi, anh tao hai mươi bảy tuổi nhưng vẫn độc thân, chị tao cũng độc thân, dạo này mẹ tao lo lắng kinh khủng, sắp gom anh với chị tao vào thành một cặp luôn rồi."
"Anh mày với chị mày đều là con ruột à?" Tôi hỏi.
"Đúng rồi."
"Đừng vậy chứ, suy nghĩ này của mẹ mày ít nhiều gì cũng có hơi nguy hiểm đó, họ hàng gần mà kết hôn thì khả năng cao sau này con cháu sinh ra sẽ bị thiểu năng trí tuệ."
Những lời này của tôi chọt trúng điểm cười của Đại Thành khiến cậu ta cười cả buổi, tôi chê cậu ta phiền, "Tao thấy mày cũng giống thiểu năng lắm đấy."
Đại Thành vội vàng xua tay, "Ba mẹ tao không cùng họ."
Ngồi đằng trước tôi là ủy viên thể dục của lớp bị tôi chọt chọt quay xuống chia sẻ cho ít socola, cậu ta lấy một nắm rồi chia thêm cho người ngồi trước, vừa hay nghe được cuộc trò chuyện của chúng tôi thì nghiêm túc bác bỏ tin đồn, "Trước đây tui từng đọc được một bài báo chính thống, tác hại của việc kết hôn với họ hàng gần cũng không cao đến vậy, tỷ lệ đời sau mắc bệnh cũng chỉ cao hơn một chút so với những người không kết hôn với họ hàng gần, đó chỉ là tin đồn mà mọi người đều cho là vậy thôi." Tôi gật đầu, "Cái cậu nói là giữa anh em ruột với nhau nhỉ, giống như anh em nhà tên này mà kết hôn thì có phải là một trăm phần trăm sinh ra thiểu năng trí tuệ không."
Vốn là tôi chỉ nói đùa nhưng ủy viên thể dục lại nghiêm túc suy nghĩ một lúc, "Quả thật là xác xuất giữa anh em ruột cao hơn nhưng vẫn phải tùy thuộc vào anh em của cậu ấy có bị thiểu năng trí tuệ không nữa, tui vẫn nhớ khả năng mắc bệnh tim, bệnh tâm thần phân liệt, vân vân còn cao hơn bị mắc bệnh thiểu năng trí tuệ nhiều."
Tôi chắp tay với cậu ta, không muốn tiếp tục nghe cậu ta nghiêm túc bác bỏ tin đồn nữa, "Ngưng được rồi, đa tạ đã phổ cập khoa học, đi thong thả không tiễn."
Trong tiết học chiều, Đại Thành gửi cho tôi một đường link, cả ngày hôm nay buồn ngủ nên tôi đang định chợp mắt trong giọng nói thôi miên của giáo viên lịch sử thì bị điện thoại trong túi rung lên làm giật mình. Đó là một bài viết trên weibo, gì mà cao lãnh chi hoa [1] khó chinh phục nhất gay bar, tôi nhìn cả nửa ngày cũng không biết cậu ta gửi tôi cái này là có ý gì.
[1] đóa hoa trên đỉnh núi, dùng để ẩn dụ cho vẻ ngoài đẹp như hoa nhưng lại rất lạnh lùng, chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể chạm vào, khao khát nhưng nằm ngoài tầm với
Tôi gõ một dấu chấm hỏi.
Tôi biết cái gay bar này ở thành phố Mạch nhưng ba người chúng tôi chẳng có ai là gay, chúng tôi cũng không nghĩ đến việc đến đó để mở rộng tầm mắt nên chưa đi bao giờ.
Đại Thành gửi tin nhắn: Cao lãnh chi hoa này là bạn tình cũ của anh mày đó, cũng không coi là bạn tình được, hình như không phải kiểu quan hệ cố định.
Khi nhìn thấy tin nhắn này tim tôi run lên liên hồi, tôi hít sâu một hơi, nhấn vào lại bài weibo đó.
Nội dung trên weibo cũng không có gì đặc sắc, cuối tuần trước cao lãnh chi hoa đi quán bar bị chụp được rồi post lên weibo, người đăng weibo kéo theo không ít chủ đề khiến lượng view tăng vụt, ngày càng nhiều người nhìn thấy kinh hô quả nhiên trai đẹp thì đều gay cả rồi.
Tuy nói là cao lãnh chi hoa nhưng không phải là dạng người yếu đuối mà lại trông rất lạnh lùng, khí chất rất giống anh tôi. Chính là cái kiểu khí chất không quan tâm đến người khác, góc độ chụp tấm ảnh này rất tốt, được chụp từ bên cạnh, cao lãnh chi hoa đang ngồi trên quầy bar uống rượu, bên trái có người đàn ông vỗ vai anh ta, nửa gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng và hờ hững của anh ta quay về hướng này.
......
Tôi nhìn kỹ mấy lần rồi lặng lẽ thoát ra, nửa phút sau tôi lại nhấn vô lưu một bức ảnh vào điện thoại.
Không biết vì sao, chỉ là rất muốn lưu thôi, tôi hít một hơi, chua xót thật đấy. Lưu lại một cái để sau này còn tiện lấy ra để tự giày vò bản thân vậy.
Thật sự trông rất đẹp, đẹp hơn tôi.
Tôi đập đầu lên bàn im lặng nổi giận một lúc, Đại Thành lại gửi tin nhắn: Mày khóc á? Không đến mức đó chứ, tình sử của anh mày chắc chắn có không ít đâu, mày phải có một trái tim kiên cường chứ người anh em!
Tôi có hơi cạn lời, mặc kệ cậu ta nhưng tôi không thể điều khiển được suy nghĩ của mình.
Châu Bạc Tân là gay sao? Thế nên anh mới thích tôi. Hay vì thích tôi nên anh mới trở thành gay? Tôi thật sự không hiểu những chuyện của giới gay bọn họ vì tôi cũng chẳng phải gay, những việc này là bẩm sinh đã vậy rồi nhỉ? Nghe bảo dù có bẻ cong trai thẳng thì sớm muộn gì cũng sẽ thẳng lại, vậy còn tôi thì sao? Tôi là dạng người sau này mới bị bẻ cong hay tôi vốn sinh ra đã là gay rồi?
Đm, bây giờ mà là thời điểm để nghĩ đến chuyện này chứ không phải là về cái đóa hoa trên đỉnh núi kia à?
Chẳng phải anh ta là cao lãnh chi hoa đó sao? Đcm sao lại có thể tùy tiện làʍ t̠ìиɦ với người khác được, có phải là anh ta thích Châu Bạc Tân không, chắc chắn là anh ta thích Châu Bạc Tân, tôi biết cái kiểu tình huống này thường xảy ra trong tiểu thuyết và phim truyền hình, cao lãnh chi hoa mà đối xử khác biệt với anh thì có nghĩa là thích anh. Hơn nữa, có ai mà không thích Châu Bạc Tân chứ.
Vậy Châu Bạc Tân có thích anh ta không?
Đã từng thích chưa? Bây giờ có đang thích không? Sau này sẽ thích chứ?
Trong lòng tôi trào ra một trận chua chát, tôi ghen, tôi ghen!!!
Sau khi tan học, Đại Thành vội chạy đến xem xét tình huống của tôi bên này, tôi bực bội đứng lên bàn giơ điện thoại lên lấy ảnh chụp của cao lãnh chi ra nhìn chằm chằm.
Đại Thành hoảng sợ hét lên với tôi, "Có phải vừa nãy mày lên Baidu làm vu thuật gì đó không hả? Không phải là mày ám thuật giáng đầu lên người ta đó chứ." [2]
[2] Thuật giáng đầu là một loại thuật dùng độc dược hay côn trùng (rắn, rết, bọ cạp, cóc,..) khiến đối phương mụ mị và nghe theo lời mình
"Cút." Tôi bị cậu ta chọc cười, không tiếp tục hung dữ nhìn đăm đăm vào cao lãnh chi hoa nữa, "Mày điên à!"
"Tao đcm mày cười đéo gì." Đại Thành ịn mông ngồi lên ghế của bạn cùng bàn tôi, hình như bạn cùng bàn tôi ra ngoài đi vệ sinh rồi, tôi không để ý mấy.
"Trước đây mày bảo là mày... với anh mày. Thì mấy cái đó tao chỉ nhờ người để hỏi sơ thôi. Mà với cái thân phận và gương mặt đó của anh mày cũng không khó để dò hỏi lắm." Đại Thành vừa đẩy điện thoại ra vừa nói với tôi "Trước đây chẳng phải tao từng nói với mày anh mày chắc chắn là top rồi đấy sao, mày vẫn không chịu tin... Đm, thật ra tao cũng chỉ thuận miệng nói ra nhưng không ngờ thế mà đúng thật."
"Tao ghen." Tôi nói.
"Chắc chắn phải ghen rồi, vậy mày..." Đại Thành vô thức đáp lời tôi, nói được nửa chừng thì khựng lại, quay sang nhìn tôi, "Mày nói gì cơ?"
"Tao ghen." Tôi lặp lại.
"Uây đệt m*, gượng đã, mày từng hẹn hò với rất nhiều người rồi nhưng tao chưa thấy mày hành xử như này bao giờ, tao không giúp nổi mày nữa." Đại Thành ngập ngừng nói, "Phải làm sao bây giờ, hay mày uống nhiều nước ấm vào đi?"[3]
[3] Không hiểu ý tác giả lắm, nếu như là vì việc ghen (ăn giấm) thì cũng có thể kêu uống nước để bớt "chua", hoặc đơn giản chỉ là cách quan tâm của trai thẳng (???)
"Mày nói xem tao mà on top Châu Bạc Tân liệu có ok không." Tôi nghiêm túc hỏi một câu.
Đại Thành lập tức lộ ra biểu cảm như nhìn thấy ma, "Còn ổn không vậy, anh."
"..." Tôi khá cạn lời, biểu cảm của Đại Thành cứ như nhìn thấy người luôn đứng từ dưới lên trong các kỳ thi như tôi lại đột nhiên nói sẽ nỗ lực trăm ngày vì tôi muốn thi vào đại học Bắc Kinh, có cần làm dữ vậy không?
Cậu ta nhanh chóng bổ sung: "Tao không cố ý làm mày tổn thương, mày không giống kiểu bé bỏng đáng yêu vừa nhìn là đã thấy là làm bot nhưng mà nếu anh mày để mày nằm trên thì mày có dám không."
Tôi không phản bác lại được, thôi được rồi, tôi không dám.
Mãi đến tận tối sau khi tan học tôi mới thoát ra khỏi được cảm giác khó chịu và chua chát. Tôi muốn hỏi một chút về thông tin cụ thể của cao lãnh chi hoa đó, chẳng hạn như tên gì, bao tuổi này nọ.
Đại Thành trực tiếp tìm trên weibo, "Anh ta cũng có thể xem như một nửa người nổi tiếng rồi, tìm bừa cũng tìm được mà, hơn nữa bây giờ mày mở weibo ra cũng vậy, tao đảm bảo tám phần mười weibo đều đang nói về cao lãnh chi... Đm?"
Cậu ta đột nhiên nâng cao giọng khiến tôi và Tam Tử giật mình, "Sao thế?"
Đại Thành vô thức định ấn tắt điện thoại nhưng sau đó lại cầm lên đọc lướt lại như chưa kịp hoàn hồn, cậu ta đứng lại, sững sờ một hồi rồi mới ngẩng lên nhìn tôi, "Anh Lễ, xe của anh của mày bị tông trúng rồi."
Tôi nhìn chòng chọc vào cậu ta, cậu ta đưa điện thoại qua cho tôi xem, cực kỳ phiền muộn nói, "Tao nghi ngờ là do Lý Châu làm, trong giới xe ở thành phố Mạch thì cũng chỉ có tên đó dám làm vậy, lần trước... Mẹ nó đều là tại tao cả, tao..."
Tôi cố gắng tập trung nhìn vào màn hình nhưng cứ cảm thấy không nhìn rõ được. Một bài đăng của weibo nội thành có không ít lượt view, xe bị tông trúng và xe tông vào đều không phải là kiểu xe thường thấy nên lượt view không thấp, mà biển số xe bị bẹp dí trong màn hình tôi đã sớm thuộc làu làu.
"Anh mày không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, trước tiên mày đừng hoảng. Hình như anh mày bị thương nên chắc đang ở trong bệnh viện rồi." Đại Thành nói.
"Mày gọi điện trước đi đã, nếu vẫn còn nghe máy được vậy nhất định là không có chuyện gì đâu." Tam Tử huých nhẹ cánh tay tôi.
Tôi cảm thấy tay chân tôi lúc này có hơi mất kiểm soát, Tam Tử bảo tôi gọi điện nên tôi bèn lấy điện thoại ra bấm số, chờ đầu dây bên kia kết nối. Mỗi lần âm thanh chờ vang lên là tôi lại thấy trước mắt choáng nhẹ, sau đó âm thanh "tút tút" đột ngột dừng lại thay bằng giọng nói của Châu Bạc Tân.
"Alo."
.........
Tác giả có lời muốn nói:
Sắp sống chung rồi, sớm muộn gì Châu Bạc Tân cũng sẽ rửa sạch được ô danh kỹ thuật kém.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]