Chương trước
Chương sau
Tôi ngồi trước máy tính chừng năm phút hoặc cũng có lẽ là mười phút, tay cứng đờ, người đổ cả lớp mồ hôi lạnh.

Tại sao? Camera anh lắp ở Lệ Thủy Uyển chắc chắc là camera lỗ kim, vậy nó được lắp ở đâu? Để nhìn trộm? Để theo dõi? Hai thứ này rất khó để liên hệ với anh tôi. Còn động cơ thì sao? Tâm trí tôi hỗn loạn, nỗi sợ mơ hồ dần trào dâng trong lòng, tay chân cứng còng như khúc gỗ mục.

Nỗi sợ không ngừng lớn dần lên khiến tôi nhớ lại những chuyện tôi từng làm trong phòng khách ở Lệ Thủy Uyển, lúc tôi gọi điện thoại cho anh thì anh lại đang theo dõi tôi? Anh thấy tôi đau đến mức chỉ có thể nằm sấp, anh thấy tâm trạng tôi cực kỳ tồi tệ nên anh mới nhận điện thoại của tôi đúng không?

Tôi còn gọi cho Tống Diệc Vi bảo tôi sợ anh, rằng anh có khuynh hướng bạo lực.
Còn gì nữa, còn có... tiệc sinh nhật.

Tôi xốc lại tinh thần, cố gắng không quan tâm quá mức và gạt phăng cảm xúc đi, phải tìm được video hôm sinh nhật trước đã. Hẳn là phần mềm này có thể xem trong đoạn ghi hình thực tế rồi chọn đoạn mình muốn lưu để lưu lại bởi vì không phải ngày nào cũng có trong thư mục, thời lượng mỗi cái đều không đồng nhất. Tôi cũng không rảnh để đi tìm xem quy luật của chúng nó là gì, vội lật đến ngày mười ba, quả nhiên là có.

Chẳng những thế thời lượng còn rất dài, tận tám tiếng đồng hồ, đây là video dài nhất tôi từng được xem.

Video bắt đầu từ lúc tám giờ tối, vừa đúng ngay lúc tôi dẫn bạn học vào nhà, từ góc độ này thì có vẻ camera được lắp ở gần cầu thang tầng hai, nhìn bao quát toàn bộ phòng khách không sót thứ gì. Trước đó tôi vẫn luôn tỉnh táo nên vẫn nhớ được mọi chuyện, hình ảnh trong máy tính chẳng qua là để tôi thay đổi góc nhìn lần nữa trải qua buổi sinh nhật hỗn loạn mà thôi, tôi không có sở thích đó nên trực tiếp tua qua, tua đến lúc hơn mười hai giờ khi tôi say khướt.
Những người đầu tiên mà tài xế đưa về là những người vẫn còn tỉnh táo, sau đó di chuyển những người đang say rượu nằm la liệt trên sô pha, hỏi địa chỉ nhà bọn họ rồi đưa từng người về nhà. Tôi chăm chú nhìn vào màn hình, mấy người nọ hết ra rồi vào nên người trong phòng khách ngày càng ít còn tôi vẫn đang nằm trên sô pha, bấy giờ tài xế vỗ vai hai người chỉ về phía tôi, "Hai cậu đỡ cậu chủ về phòng ngủ đi, để thêm một ly nước nóng ở đầu giường."

Cúc Lộ Lộ ở đâu?

Tôi không hề trông thấy bóng dáng của Cúc Lộ Lộ trong suốt khoảng thời gian đó.

Cuối cùng tất cả mọi người đều đã bị đưa về nhà, ngoại trừ Cúc Lộ Lộ, cô nàng vốn không có ở phòng khách, tôi nhíu mày kéo thanh tiến độ đến thời điểm một tiếng sau thì trên màn hình vẫn trống không... Không đúng, có tiếng động. Di chuột lùi về năm phút trước quả nhiên trông thấy anh tôi mở cửa bước vào.
Sau khi bước vào ngay cả giày anh cũng không cởi, bước tới nhìn thẳng vào camera.

Tôi bị ánh nhìn này làm cho cả người đổ mồ lạnh cứ như tôi đang thực sự đối diện với anh tôi vậy. Tôi nuốt nước bọt ổn định lại nhịp thở, may thay người trong màn hình chỉ là một hình ảnh, anh không nhìn thấy được tôi mà chỉ vô thức nhìn về hướng camera rồi sau đó bước về phía cầu thang. Khi anh lên đến tầng hai thì không bắt được hình ảnh của anh nữa nhưng lại nghe được âm thanh, hơn nữa còn rõ ràng hơn so với khi ở tầng một.

Tiếng bước chân dừng lại và tiếng vặn mở cửa vang lên, kế đó là một tiếng hét bị kiềm nén.

Đó là giọng của phụ nữ, Cúc Lộ Lộ! Tôi đần mặt ra trước máy tính, tuy không nhìn thấy hình ảnh nhưng tôi đã có thể tưởng tượng được Cúc Lộ Lộ đang ở đâu, cô nàng ở trong phòng tôi, cô nàng nhân lúc mọi người chơi bời uống rượu liền lẻn đi trốn vào phòng tôi.

"Ai đó!... Anh là... Châu Bạc Tân?"

......

"Chờ đã... chờ... Á! Anh buông ra! Tôi là là bạn gái của em trai anh, tôi không phải người xấu, anh buông tôi ra! Anh Lễ, anh Lễ, cứu em!"

"Á!"

Một tiếng hét chói tai ngắn ngủi kèm theo tạp âm vang lên, tiếng thở dốc của Cúc Lộ Lộ dữ dội, tuy chỉ nghe được loáng thoáng nhưng cảnh tượng khi đó vẫn hiện ra trong đầu tôi. Châu Bạc Tân kéo cổ tay Cúc Lộ Lộ, thẳng thừng vứt cô nàng xuống khỏi giường tôi.

"Muốn gì, tiền? Danh tiếng, địa vị, tôi có thể cho cô. Cô chọn hoặc là tôi hoặc là em ấy." Giọng điệu của Châu Bạc Tân rất quái lạ, cứ như đang phát cáu nhưng lại bình tĩnh đến đáng sợ.

Hiển nhiên Cúc Lộ Lộ không ngờ anh sẽ nói vậy, "Gì chứ?"

"Chia tay với em ấy, tôi cho cô tiền."

"Anh điên rồi sao? Anh là anh trai anh ấy còn tôi... tôi là bạn gái của anh ấy."

"Đi ra ngoài."

Tiếng bước chân hỗn loạn của hai người bước từ trên cầu thang xuống, lần nữa lọt vào ống kính. Khi lần nữa lọt vào ống kính thì áo khoác dạ trên người anh đã được cởi ra, bên trong là bộ vest ôm khít người, tôi đột nhiên nhớ đến khi ấy hẳn anh đang bàn hợp đồng ở nơi khác, sau đó anh cũng cởϊ áσ vest ngoài ném lên sô pha, lộ ra cái áo sơ mi màu đen tôi nhìn thấy vào đêm hôm đó.

"Lần trước cô đã động tay động chân ở suối nước nóng." Châu Bạc Tân ngồi trên sô pha, hai chân co lại giẫm lên mặt sàn, vì chân anh dài nên khiến không gian giữa sô pha và bàn trà trông có vẻ chật chội. Anh ngậm điếu thuốc trong miệng, ngọn lửa từ bật lửa đốt cháy điếu thuốc. Tôi không thể không cảm thán về chất lượng hình ảnh của cái camera này. Mãi sau khi tôi ngơ ngẩn ngắm tư thế ngồi của anh thì mới chợt phản ứng lại lời anh nói, vụ việc xảy ra ở suối nước nóng lần trước quả nhiên là do Cúc Lộ Lộ làm.

Không đúng, ngay cả việc bị thiếu phòng ở suối nước nóng mà anh tôi cũng biết nữa, anh điều tra tôi? Vậy nên anh mới có đoạn video theo dõi của Đại Thành và Lý Châu, ngày đó anh đến được club nhanh như vậy cũng bởi vì anh đã biết trước là tôi sẽ đến club, anh vẫn luôn điều tra về tôi sao?

"Cái gì..." Cúc Lộ Lộ hoảng sợ co người vào giữa sô pha và chậu cây bên cạnh, giọng nói có hơi run rẩy, "Anh... anh điều tra anh ấy? Anh ấy là em trai của anh đấy! Sao anh lại có thể..."

"Không cần cô phải nhắc nhở." Châu Bạc Tân bực bội ngắt lời cô nàng, "Chia tay với em ấy, những gì cô muốn ở em ấy tôi đều có thể cho cô."

"Vì sao? Cho dù người ở bên anh Lễ không phải là tôi thì vẫn sẽ còn người con gái khác, anh... không muốn anh ấy có bạn gái? Anh em hai người có mâu thuẫn?"

"Không cần cô quan tâm." Châu Bạc Tân ngẩng đầu nhìn qua Cúc Lộ Lộ rồi ném cho cô nàng một tấm danh thϊếp. Cúc Lộ Lộ nắm trong tay, đột nhiên bước lên một bước, bàn tay đặt lên bả vai Châu Bạc Tân, "Anh muốn dùng một tấm danh thϊếp để đuổi tôi đấy à? Tôi đã đánh mất một cây rụng tiền rồi đấy."

Châu Bạc Tân im lặng nhìn Cúc Lộ Lộ, tôi không thấy rõ ánh mắt anh, vẫn luôn có cảm giác chắc hẳn nó không hề có một gợn sóng nào, ao tù nước đọng.

Eo Cúc Lộ Lộ mềm oặt đi như mất sức, ngồi lên đùi Châu Bạc Tân. Còn Châu Bạc Tân cũng hoàn toàn không thèm cử động, để mặc Cúc Lộ Lộ đưa tay cởi thắt lưng của anh rồi chạm vào.

Tôi đột ngột ấn tắt video, không muốn xem tiếp nữa.

Trong lòng chua chát, tôi không muốn nhìn cái cách Châu Bạc Tân cᏂị©Ꮒ Cúc Lộ Lộ chút nào, đcm. Rõ là mấy hôm trước tôi còn được làm khán giả xem trực tiếp của hai người bọn họ nhưng chỉ cần bây giờ nghĩ đến cảnh Châu Bạc Tân quan hệ với người khác, nồng nhiệt với người khác thì tôi lại ghen tị đến mức không khống chế được bản thân.

Đầu tôi bị quá nhiều thứ nhồi nhét vào cùng một lúc như muốn nổ tung, camera, Cúc Lộ Lộ, điều tra,... Châu Bạc Tân. Tôi ngây ngốc nhìn màn hình, di chuyển con trỏ chuột ấn bừa một đoạn video, là vào một buổi sáng sau khi thức dậy tôi từ tầng hai đi xuống ăn sáng, chỉ là việc ăn sáng rất bình thường, trong nhà chỉ có tôi và dì còn có cả Trần Chí Viễn, mỗi ngày ở Lệ Thủy Uyển đều tĩnh lặng như vậy, trong đó chỉ có hình ảnh hai cái xác không hồn được Châu Bạc Tân lưu lại.

Nỗi sợ hãi ban đầu đã lắng xuống, tôi bắt đầu suy nghĩ về động cơ của Châu Bạc Tân. Nhờ ơn của Tống Diệc Vi, kể từ sau khi tôi bắt đầu tiếp nhận trị liệu tâm lý ở chỗ chị ấy, khi gặp chuyện tôi đã bình tĩnh hơn không ít, ít ra tôi học được cảm xúc là thứ vô dụng nhất, nếu như có thời gian để sợ hãi hay tức giận thì không bằng cứ bình tĩnh phân tích nguyên nhân trước đã.

Nhưng thật ra bây giờ trong đầu tôi chính là một mớ hỗn độn, vốn chẳng có cách nào để ngồi đó suy xét.

Tôi nhìn chằm chằm vào tệp file cả nửa ngày, chỉ đơn giản ngớ người ra đó rồi máy móc mở video nhìn cuộc sống hằng ngày của tôi xuất hiện trên đó như một quyển nhật ký, thi thoảng sẽ có hình ảnh tôi tan học về trong căn nhà vắng, tôi ngồi trên sô pha nói chuyện với Đại Thành và Tam Tử hoặc là nằm trên sô pha chơi game. Tôi nhìn những thứ này chợt cảm thấy nó rất giống... một kẻ biếи ŧɦái cuồng theo dõi, hơi thở tôi dồn dập.

Để được nhìn thấy tôi nên trong tất cả các video đều có tôi từ lúc xuất hiện cho đến khi tôi rời đi.

Tay tôi lại bắt đầu run rẩy, bấy giờ tôi mới nhớ ra tại sao tôi lại phải vào thư phòng, tôi không phải đến để xem Lệ Thủy Uyển, đây chỉ là chó ngáp phải ruồi, tôi đang cần xem lại camera của tối hôm qua.

Trong lòng tôi có một loại dự cảm càng lúc càng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức tôi không dám mở thư mục khác ra.

Schrödinger, ngài lại xuất hiện rồi, chỉ cần tôi không mở nó ra vậy ảo tưởng của tôi có thể là thật.

Tôi nhắm chặt hai mắt, cảm giác chua chát tê dại dâng lên từ lòng ngực, chua chát đến mức nhất định hốc mắt tôi đã đỏ hoe. Chắc là tôi điên rồi. Tôi điên thật rồi, vậy mà tôi lại cho rằng anh tôi thích tôi, tôi cho rằng Châu Bạc Tân thích tôi, nếu không thì tại sao chứ? Tại sao anh lại lắp camera lỗ kim để lưu lại video về tôi khi anh chuyển ra khỏi Lệ Thủy Uyển, mỗi ngày đều khô khan nhàm chán, thậm chí sáng nào trong đó cũng sẽ xuất hiện Trần Chí Viễn mà anh ghét nhất.

Tại sao lại không cho phép Cúc Lộ Lộ trèo lên giường tôi, tại sao lại điều tra tôi, tại sao tối hôm qua lại gọi điện cho tôi, đón tôi về nhà.

Tại sao đã nổi giận đến thế khi tôi đề nghị được làm người tình của anh nhưng anh vẫn chẳng nói một lời rồi cᏂị©Ꮒ tôi.

Tại sao hôm trước anh lại lắp camera ở nhà, vì anh cho phép tôi được tiến vào lãnh thổ của anh, sau này trong ngôi nhà này cũng sẽ có bóng dáng của tôi.

Hô hấp tôi dần loạn nhịp, cả người run lẩy bẩy, tay run run ấn mở một thư mục khác.

Bên trong chỉ có duy nhất một đoạn video của tối hôm qua.

Cửa bật mở từ bên ngoài, Châu Bạc Tân nắm chặt tay tôi, sau đó, sau đó anh siết eo tôi, anh cố gắng kiềm chế, khàn giọng hỏi tôi sáng mai vẫn sẽ nhớ lại được chuyện của tối nay chứ, sau khi nhận được lời đáp khi say của tôi liền cúi người hôn tôi một cách thô bạo, hôn rất lâu như thể khao khát được hôn môi đã bị giấu kín trong anh vài ngày, vài tháng, thậm chí là...

Thậm chí là đã vài năm.

.........

Tác giả có lời muốn nói:

Kể từ hôm nay sẽ thoát khỏi cái danh "trai đểu"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.