Áo choàng tắm tôi mặc rất dễ cởi, chỉ cần ngón tay của tôi hoặc của anh tôi kéo nhẹ dây cột bên hông một cái, áo choàng sẽ tuột sang hai bên.
Và giờ nó đang nằm tán loạn trên giường anh tôi.
Cách trang trí ở chỗ của anh rất khác bên Lệ Thủy Uyên, bên Lệ Thủy Uyển cứ như sợ người ta không biết nhà giàu, đi vào như rơi vào hang kho báu. Còn phong cách trang trí từ phòng khách đến phòng ngủ của anh đều rất nhạt nhẽo, màu sắc cũng chỉ có trắng xám đen, hoàn toàn không có màu sắc sặc sỡ hay ấm áp nhưng lại rất phù hợp với khí chất của anh tôi. Mọi thứ đều góc cạnh và lạnh lẽo.
Ngay cả giường của anh cũng vậy. Giường anh tôi rất rộng nhưng không đủ mềm để tôi có thể vùi mình vào cộng với tư thế không có cảm giác an toàn làm tôi càng căng thẳng. Tôi không nhìn thấy anh mà chỉ thấy ga giường bị tôi túm cho nhăn nhúm lại, anh nắm eo tôi, nhiệt độ lòng bàn tay như hun nóng làn da trên eo tôi khiến nó có cảm giác như không còn là eo của tôi nữa.
Tôi quỳ ở mép giường, anh tôi đang đứng sau tôi. Tôi có thể nghe thấy được nhịp tim của mình, mấy năm gần đây thành phố Mạch đã cấm đốt pháo hoa nên khi chúc mừng năm mới cũng hiếm khi tôi mới nghe được âm thanh lớn như vậy, tôi nghi ngờ tôi sắp lên cơn đau tim mất thôi. Tôi chỉ có thể vùi mặt thật sâu vào trong cánh tay, vả lại tôi nghi ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-nuoc-duc/3440313/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.