Ngay khi bước ra khỏi phòng riêng, cánh cửa vừa đóng lại, bàn tay trên cổ liền nhanh chóng buông ra.
Hẳn bây giờ tai tôi đã đỏ bừng rồi, tự tôi cũng cảm giác được cả mảng da từ cổ đến tai tôi như đang bốc cháy. Vừa nãy ở trong phòng riêng tôi như đang đạp trên mây, đầu óc choáng váng, mọi giác quan khác ngoại trừ làn da tiếp xúc với anh tôi đều đã đóng lại, bấy giờ tôi mới ngửi được mùi nước hoa trên người anh. Tôi không tìm hiểu về nước hoa, những loại tôi từng dùng đều là do bạn gái cũ tặng, cũng không rõ là mùi gì, nếu ngửi thấy ổn thì dùng.
Mùi hương trên người anh chỉ hơi thoang thoảng, hẳn là bị gió lạnh tháng mười một làm phai nhạt đi, mang theo cảm giác lạnh lẽo tươi mát. Mùi hương theo bàn tay anh rời khỏi cổ tôi. Có hơi cường điệu khi nói vậy, nhưng tôi thật sự cảm thấy liên kết duy nhất của tôi với thế giới này đã bị cắt đứt. Giống như chợt có người vén cái chăn ấm áp ra vào một buổi sáng mùa đông, trước đó nóng đến mức sắp tan ra, giờ lại chợt lạnh đến mức muốn đông lại.
Anh tôi ỷ vào việc chân anh dài nên sải bước không chút thương tiếc.
Giống như sát thủ tàn nhẫn trong phim, một mình tiến về phía trước xuyên qua đám đông náo nhiệt, không ai biết anh đang nghĩ gì và anh cũng không quan tâm bọn họ đang nghĩ gì, chỉ cần tối nay anh muốn gϊếŧ kẻ nào thì một nhát dao liền dứt điểm.
Chân tôi vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-nuoc-duc/3440308/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.