*Hãy suy nghĩ kỹ trước khi comment bất kỳ điều gì ở chương này*
- --
Tuy tôi chẳng muốn giúp Trần Chí Viễn xây dựng cái hình tượng "người ba tốt" gì đó chút nào, nhưng hình ảnh mấy cậu chàng đằng sau chạy về phía vườn hoa trong tiếng òa lớn, vừa đúng lúc đó pháo mừng nổ "đoàng" một tiếng, trong nháy mắt ruy băng rơi xuống treo đầy trời khiến tôi không thể không thừa nhận rằng cái vỏ bọc này của Trần Chí Viễn thật sự thành công rồi.
"Cậu chủ, mời vào."
Người nói chuyện là tài xế của Trần Chí Viễn. Trước đây, chỉ những dịp quan trọng bác ấy mới phải mặc vest nhưng hiện giờ lại mặc một chiếc vest đuôi tôm kèm theo đôi găng tay trắng, cung kính khom người một góc bốn mươi lăm độ hệt như mấy người quản gia thường thấy trong phim điện ảnh. Vải vóc được may cắt cẩn thận theo tư thế khom người của bác ấy cong lên thành độ cong kiêu ngạo giống như con công nhỏ được nhà quý tộc nuôi dưỡng, nhưng bác ấy kiêu ngạo như thế thì cũng chỉ là một "quản gia".
Trong lòng tôi chạy qua cả nghìn câu chửi thề, nội dung kiểu "mẹ nó chứ điên mất thôi", "Trần Chí Viễn đéo biết là trông nực cười lắm à?", "cho không ít tiền thưởng nhỉ", khóe môi tôi xém nữa co giật, tôi vẫn chưa kịp tiêu hóa sự giả vờ thỏa mãn ban nãy nên hiện tại có hơi nghẹn ứ lại. Có phải Trần Chí Viễn lậm phim rồi không? Làm mấy cái hành động gì đấy của thời đại trước thế này, ai đời nào lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-nuoc-duc/3440300/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.