Ăn hết nồi cháo, Minh Khánh cảm thấy khỏe hơn nhiều, chỉ còn cơn đói là vẫn đang theo đuổi hắn mà thôi. Ngoài ra việc thiêu đốt hết lượng công đức suốt gần mười năm bắt ma khiến người hắn trở nên nhẹ bẫng. Giống như một người lính trên chiến trường bị lột sạch áo giáp và các phần bảo hộ trên người vậy. Hắn ghét cái cảm giác không an toàn hiện tại, hệt như lúc thuở còn tấm bé đi theo sư phụ. Minh Long Minh Dũng thấy hắn bình thường trở lại cũng thở phào nhẹ nhõm, ngáp ngắn ngáp dài đi ngủ, hẹn Minh Khánh sớm mai nói chuyện. Minh Khánh áy náy chờ bọn họ lên giường rồi tắt đèn. Lúc này hắn đã không buồn ngủ nữa.
Hắn đi ra gian phòng khách ngồi một mình. Minh Khánh vẫn giấu kín những gì mình nhìn thấy trong màn mưa với hai vị sư huynh. Con hình nhân màu đỏ đó là như thế nào? Tại sao nó có thể gây mưa khắp cả vùng? Và tại sao trên người nó Minh Khánh cảm nhận được hương vị quen thuộc của đám ma quỷ mà hắn đã sống chung gần mười năm? Minh Khánh biết con hình nhân đỏ vẫn còn ở đâu đó trong thành, và cho dù bị thương thì nó vẫn hết sức nguy hiểm. Hắn nhìn ra ngoài trời. Vẫn còn hai canh giờ nữa trời mới sáng cho hắn ra ngoài tìm kiếm.
*****************
Minh Khánh không biết rằng ở cách khu nhà trọ của hắn không xa, thằng Ca đang cắm đầu cắm cổ chạy. Y bị quỷ đuổi theo. Không phải con hình nhân màu đỏ như thằng Ca vẫn sợ mà là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-vo-hinh/2216851/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.