Đêm đó là một đêm dài với bà Cung. Hết chăm sóc cho em gái lại phục vụ điếu đóm, xôi chè cho thầy lang. Hì hục đến sáng thì thầy lang rửa tay, nhìn bà Cung lắc đầu. Bà Cung quá sợ hãi, mếu máo níu tay thầy: “Thầy ơi, mong thầy cứu lấy em gái tôi.” Thầy lang nhìn bà đầy thương hại nói: “Tôi đã cố hết sức rồi. Hoặc mẹ hoặc con bà phải chọn lấy một.” Bà Cung nghe vậy trong lòng liền có quyết định. Em gái bà còn trẻ, sau này còn có thể có con. Bà chẳng thể nào hi sinh đứa em gái ruột thịt để đổi lấy giòng giống của một người đàn ông xa lạ. Bà nắm lấy tay em gái. Bàn tay gầy gò, dường như chỉ còn da bộc xương, lạnh ngắt như khối đá mài bên giếng mùa đông.
Bất chợt, trong cơn hôn mê, dường như nghe được lời thầy lang, em gái bà bừng tỉnh, thều thào gọi: “Chị ơi, chị ơi…”
- “Chị đây, chị đây…”
Bà Cung vội vỗ về em, ghé sát tai vào để nghe em nói. Hơi thở mỏng manh yếu ớt của em gái thoảng qua tai làm bà suýt rơi lệ. Bà cố gắng nghe từng từ một trong tiếng thở đứt quãng của cô: “Chị ơi, hãy cứu lấy đứa bé. Em cầu xin chị….” Cô nói đến đây rồi lại ngất đi. Bà Cung không thể nhịn được nữa òa lên khóc nức nở. Nghĩ tới cuộc sống hạnh phúc bên chồng và con những năm qua, bà cảm thấy có lỗi với em gái biết nhường nào. Trong đầu bà thoáng qua những cảnh tượng về cuộc sống khốn khổ của em sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-vo-hinh/2216794/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.