Minh Khánh chưa kịp trả lời thì ông Quân đã đẩy cửa bước vào. Hắn không kịp ngăn ông lại. Việc này nằm ngoài dự kiến của hắn. Một dự cảm bất thường bỗng chiếm lĩnh cả tâm hồn và thể xác Minh Khánh. Hắn muốn gọi ông Quân, nhưng cổ họng cứ nghẹn lại như có bàn tay vô hình nào bóp chẹt lấy, không thể lên tiếng được. Mồ hôi toát ra từ trên trán sao mà lạnh buốt.
Từ sau khi được báo mộng lần đầu tiên ở nghĩa địa làng Con, Minh Khánh thường xuyên gặp được những giấc mơ như thế. Minh Khánh biết đó là dấu hiệu Thiên nhãn sắp mở ra. Nhất là từ sau khi thấy thứ đó trong ngôi mộ đá trắng, hắn cảm thấy dường như âm nhãn đã bắt đầu phát sinh biến hóa. Nó trở nên hòa hợp với hắn như một đôi mắt thật sự.
Hôm nay bước vào trong ngôi làng, con mắt bắt đầu cảnh báo hắn. Nhất là lúc gió bụi bốc lên, hắn nhìn thấy một hình ảnh kỳ lạ. Năm người bọn họ sẽ bước lên một con đường sâu thăm thẳm, hun hút. Rồi cô gái tên My mở ra cánh cửa gỗ. Bọn họ bước vào. Bên trong là hai đốm sáng lấp loáng như đôi mắt ai chứa đầy thù hận đang trừng trừng nhìn vào hắn. Rồi đôi mắt ấy hóa thành từng đóm lửa thiêu cháy từng người một, cho đến khi tất cả chỉ còn lại là một đống than.
Lúc hắn từ trong cơn sợ hãi tỉnh lại, ông Quân và ba người kia đã bước vào sau cánh cửa. Minh Khánh thở dài. Cũng giống như thợ săn quỷ, sức mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-vo-hinh/2216742/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.