“Khánh, mau tỉnh lại đi. Đệ mơ cái gì mà hò hét ghê thế?” Minh Khánh giật mình mở mắt. Trước mặt hắn là Minh Dũng và Minh Long. Cả hai người đều lo lắng nhìn hắn. Minh Dũng còn đặt một bàn tay lên vai hắn khiến Minh Khánh bình tĩnh lại. Hắn kể giấc mơ hồi nãy cho hai người nghe. Nhưng hắn mới kể được một nửa thì ngực đau nhói. Minh Khánh thấy cổ họng ngọt ngọt. Hắn phun ra một ngụm máu.
Minh Dũng vỗ ngực hắn cho hắn dễ thở, miệng nói luôn: “Đừng kể nữa, đừng kể nữa.” Minh Khánh gật đầu, trong lòng càng lúc càng lo lắng. Chẳng lẽ giấc mơ đó không phải chỉ là giấc mơ mà là một phần của thiên cơ. Minh Long hỏi Minh Dũng: “Đấy là thiên cơ sao? Chẳng lẽ đêm nay chúng ta sẽ chết?” Minh Dũng trầm ngâm một lát rồi nói: “Tôi đoán không phải. Muốn xem thiên cơ phải hi sinh tuổi thọ, luật này người tu đạo ai cũng biết. Giấc mơ của Khánh chắc chỉ là một loại báo mộng mà thôi. Đêm nay chúng ta có thể sẽ gặp nguy hiểm và chết giống hệt giấc mơ, hoặc cũng có thể sống sót.”
- “Nghĩa là sao?”
- “Thiên cơ giống như một cái mê cung. Khi xem thiên cơ người ta thường xem cái điểm ra của nó. Báo mộng thì khác, nó chỉ là một lối rẽ trong mê cung mà thôi. Nếu chúng ta đi theo lối khác, thì kết quả sẽ không giống lúc trước. Chẳng hạn đêm nay nếu chúng ta không đi đâu cả thì chuyện sẽ không xảy ra.”
- “Bây giờ là lúc nào rồi?” Minh Khánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-vo-hinh/2216725/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.