Theo mệnh lệnh bằng ý nghĩ của Quintus, toàn bộ bầy Kiến Ruồi đều đứng yên bất động, tạm ngừng cuộc tàn sát.
Những người còn sống ba chân bốn cẳng bỏ trốn khỏi quảng trường. Quintus thấy thế liền trừng mắt quát lớn:
- Ai cho các ngươi rời đi?
Mọi người nhìn Quintus, thất kinh.
Không lẽ hắn muốn tống ngục từng này người?
Quintus cười nhạt:
- Hôm nay là Đại Lễ, là ngày vui của vợ chồng ta. Các ngươi phải ở lại hết tại đây để chúc mừng chúng ta. Tom.
Tom nghe nhà vua gọi, vội bước đến, đầu cúi thật thấp.
- Ngươi ở lại đây, bắt tất cả chúng nó hoan hô chúc mừng. Đứa nào hô bé hoặc lười biếng không chịu hô thì cứ bắn chết cho ta. Ta sẽ cho đếm xác những kẻ bị bắn chết. Nếu từ nay đến khi kết thúc Đại Lễ ngươi không giết được tối thiểu một trăm người thì ta cách chức ngươi.
Tom đáp một cách khẩn trương.
- Tôi nhất định sẽ hoàn thành gấp đôi chỉ tiêu, thưa bệ hạ.
Những người đứng ở quảng trường nghe thế thì sợ chết khiếp.
Chẳng phải Tom vừa nói rất rõ rồi sao? Cho dù mọi người đều hô to và hô đều đi nữa thì vẫn sẽ có thêm hai trăm người nữa phải bỏ mạng. Lúc này thì phải trông vào biểu hiện của từng người xem ai hô tô hơn ai.
Thật đúng là bên trong đám cưới, bên ngoài đám tang.
Cảm xúc hối hận tràn ngập. Tất cả đều tự trách mình vì ham vui mà tự đặt bản thân vào chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-tu-do/3587115/chuong-461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.