Chương trước
Chương sau
Sát Chúa nói với Tom Dixon:

- Anh biết ngày 20/4 là ngày gì không?

Tom Dixon là người chịu trách nhiệm tổ chức lễ cưới cho Quintus, làm sao lại không biết ngày 20/4 là ngày gì, nhưng gã đoán câu hỏi này hẳn mang hàm ý khác.

Gã nhún vai:

- Ý Đức Thánh Cha là gì?

Trừ Quintus vẫn gọi Sát Chúa bằng tên tục, tất cả mọi người còn lại trong Vương quốc Pedius đều phải gọi Sát Chúa một cách tôn trọng là Đức Thánh Cha.

Sát Chúa đã được chính thức tấn phong là người đại diện tối cao của Chúa Jesus chăm sóc phần hồn cho hơn bốn mươi triệu con dân Vùng đất Tự Do, những người may mắn còn sống sau quãng thời gian chiến tranh liên miên.

Pedius là một quốc gia có sự kết hợp giữa vương quyền và thần quyền. Đây là lời hứa mà Quintus đã đưa ra để nhận được sự ủng hộ của Sát Chúa.

Xét về quyền lực thực tế thì Quintus dĩ nhiên là người đứng đầu, nhưng uy quyền của Sát Chúa cũng vô cùng to lớn. Lão có lâu đài riêng, có thể gặp nhà vua vào bất kỳ thời điểm nào trong ngày và được miễn trừ mọi tội trạng hình sự trừ tội cố tình lật đổ chế độ.

Sát Chúa nói:

- Ngày 20/4 sẽ đi vào lịch sử như ngày khởi đầu cho quá trình diệt vong của vương triều.

Tom Dixon cười đáp:

- Xin Đức Thánh Cha cẩn thận từ ngữ. Lời nói ấy mà lọt vào tai Hoàng đế bệ hạ thì họa to.

- Chẳng phải thế sao? Tom, ta biết anh là người có nhiều mối quan hệ với phụ nữ, hẳn anh phải biết rằng phụ nữ rất nhạy cảm và không thích bị người khác cười cợt, nhục mạ. Emily Hà là phụ nữ đã có chồng nay lại đi cưới người khác, lẽ thường sẽ muốn làm cho đám cưới thứ hai càng kín đáo càng tốt, nhưng cô ta lại yêu cầu tổ chức đám cưới thật hoành tráng. Lễ cưới diễn ra ở quảng trường, thu hút cả mấy trăm nghìn người đến trực tiếp chứng kiến. Anh không thấy điều đó có phần kỳ lạ hay sao?

Tom nghe lời nói của Sát Chúa một cách chăm chú, nhưng không nói gì.

- Tom, đến thằng ngu cũng phải hiểu rằng Emily Hà đang muốn dùng đám cưới lần này như một chiêu trò kích động tâm lý đám dân chúng một lòng tôn thờ chồng cũ của nó là Trần Tuấn Tài. Tài là nhà lãnh đạo được yêu quý nhất trong lịch sử Vùng đất Tự Do. Nếu hắn chết rồi thì không nói làm gì, nhưng tiếc thay hắn vẫn chưa chết. Mọi người đều biết như vậy. Tài còn chưa chết mà đôi gian phu dâm phụ đã dám làm đám cưới to như Thế Vận Hội, khác nào cố tình chọc cho ngọn lửa giận dữ trong dân chúng bùng lên. Ta phải nói rằng ta rất khâm phục con bé Emily Hà. Nó dám đem chính danh dự và hình ảnh của mình ra làm mồi lửa thiêu cháy đế chế vương triều. Những người như thế hiếm lắm, trên đời này không còn ai khác có đủ can đảm và thông minh để làm được như vậy đâu.

- Đức Thánh Cha nhìn sâu hiểu rõ như vậy sao không trực tiếp nói với Hoàng đế bệ hạ?

- Anh nghĩ rằng ta chưa thử nói ư? Ta đã nói hai, ba lần rồi nhưng càng nghe đức vua của anh càng trở nên giận dữ. Ta đoán rằng Quintus không muốn tỏ ra kém cỏi trước mặt người phụ nữ mà ông ta đã giành ra tới bốn năm để tìm cách chiếm hữu làm của riêng. Ông ta cũng muốn chứng minh rằng mình không việc gì phải sợ. Ông ta đã đánh bại được Trần Tuấn Tài, đã chiếm được đất nước, lãnh thổ, và vợ con của hắn, ông ta muốn đem điều đó ra khoe khoang cho bàn dân thiên hạ cùng thấy. Hỡi ơi, nếu kẻ thù của ông ta chỉ là một thằng ngu thì chẳng nói làm gì, nhưng đó là Trần Tuấn Tài. Hãy nhớ lại xem hắn đã làm được những điều gì? Con người ấy ngàn vạn lần không đùa cợt được đâu.

Tom nhăn mặt, nói:

- Một người đức cao vọng trọng như Đức Thánh Cha còn không nói được, tôi nói để mà chết hay sao? Hơn nữa tôi cho rằng Đức Thánh Cha đã lo lắng thái quá rồi, tôi cam đoan rằng đám cưới sẽ diễn ra hết sức chu đáo và an toàn, tất cả những người được mời đến tham dự lễ cưới đều được sàng lọc kỹ càng và là những kẻ trung thành với vương triều, vậy nên không thể có sự cố gì được. Nhân tiện, có việc này tôi muốn hỏi Đức Thánh Cha.

Sát Chúa nhíu mày:

- Chuyện gì?

- Chuyện về Adriel. Hoàng đế bệ hạ có ý muốn bổ nhiệm người này làm phó cho tôi. Tôi cảm thấy hết sức khó xử và cũng khó hiểu nữa. Ai cũng biết Adriel là người nguy hiểm như thế nào, hắn ta thậm chí còn không bày tỏ lòng trung thành với Hoàng đế bệ hạ. Vậy mà ngài lại muốn bổ nhiệm hắn vào vị trí cao như vậy.

- Thì sao?

- Tôi nghĩ mãi không hiểu, nên đã hỏi dò. Thế là tôi phát hiện ra rằng chính Đức Thánh Cha đã yêu cầu bệ hạ trọng dụng Adriel.

Tom Dixon nhìn vào đôi mắt mù của Sát Chúa, Sát Chúa cũng nhìn lại gã chằm chằm.

- Chuyện này có thật không, thưa cha?

- Có những việc mà nếu anh không làm được, thì ta phải nhờ người khác làm.

- Nghĩa là cha đã thừa nhận? Thật khó tin khi biết Adriel lại là người của cha. Hắn có phải là một Bán Nhân, tức người tiếp nhận ma túy Hãm Thần thất bại nhưng không chết không?

- Tom, anh là một anh chàng rất khá, nhưng nếu muốn sống lâu thì nên hỏi ít đi thì hơn. Đừng nghĩ rằng biết càng nhiều càng tốt.

Sát Chúa nói rồi, lập tức quay lưng bỏ đi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.