Ngày 7/4/2119, tròn một năm kể từ khi chiến tranh giữa hai nước Cộng hòa và Đế quốc nổ ra, Tài nằm liệt trên giường, xung quanh không có người thân thích nào cả.
Trên người hắn chỗ nào cũng có máu đen. Đây cũng là lý do hắn cấm mọi người lại gần.
Máu trong người hắn rất độc, chỉ dính một tẹo cũng có thể hóa điên.
Những giọng nói cứ vang mãi trong đầu hắn, tựa như một lời nguyền rủa được lặp đi lặp lại.
Tài mệt đến nỗi không nghe được giọng ấy nói gì. Hắn đã hoàn toàn mất đi khái niệm về thời gian. Thứ duy nhất hắn nhìn thấy là một hình ảnh.
Đó là một con đường rất dài, thẳng và tăm tối. Giọng nói xuất phát từ cuối con đường ấy.
Trong giấc mơ, Tài chậm rãi đi theo con đường mòn. Con đường được làm bằng đất nhưng cực kỳ khô cằn, giống như đã bị sức mạnh nào đó vắt kiệt hết sức sống, dọc đường ngay cả một cây cỏ cũng không hề tồn tại.
Hắn cứ đi mãi, đi mãi, cuối cùng cũng đến được nơi giọng ấy cất lên.
Đó là khoảng không tối đen có hình một cái cây.
Cái cây rung lắc một cách dữ dội, những hạt bụi màu trắng tỏa ra dày đặc từ các tán lá tựa như phấn hoa, rồi sau đó cái mảng đen sì hình cây ấy cứ lớn dần lên, lớn đến mức không sao tưởng tượng nổi.
Tài rùng mình. Hắn đại khái đoán được mình đang nhìn thấy gì.
Cây Hãm Thần. Giọng nói mà hắn vẫn nghe được bấy lâu chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-tu-do/3562653/chuong-432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.