Trong đầu Tài nảy ra một ý tưởng điên rồ, nhưng rồi hắn nghĩ về sức khỏe của mình, và thế là tâm trạng lại trùng xuống.
Từ ước muốn đến thực tế là một khoảng cách rất xa.
Tài giơ bàn tay lên, các ngón tay của hắn run run.
- Cô có nhìn thấy chuyện gì đang diễn ra không, Sophia?
Gương mặt của Sophia trở nên hoảng hốt:
- Do thiếu ma túy Hãm Thần? Đã nặng đến vậy rồi sao?
- Vậy đấy. Nhưng đây không phải là biến chứng duy nhất. Lúc nãy cô nói về việc các binh sĩ của chúng ta bị ảo giác, tôi cũng đang gặp ảo giác.
- Ảo giác của Tổng thống biểu hiện như thế nào?
- Tôi nghe thấy tiếng nói trong đầu tôi. Ngay từ khi sử dụng ma túy Hãm Thần tôi đã nghe thấy tiếng ấy rồi, sau này khi nhiễm máu độc của Matthew dường như máu độc đã tiêu hóa tiếng nói ấy mất tích trong một thời gian dài, bây giờ nó lại xuất hiện trở lại và ngày càng thường xuyên hơn.
- Giọng nói ấy nói gì với Tổng thống?
- Vô dụng, vô dụng, vô dụng. Cứ lặp đi lặp lại như thế hoài.
- Nó bảo Tổng thống là kẻ vô dụng?
- Nó còn chỉ đường cho tôi nữa. Nó muốn tôi đầu hàng Pedius để được có ma túy Hãm Thần.
- Sao nghe không giống ảo giác mà giống tư duy của con người vậy?
- Cô cũng thấy thế à? Tôi thực sự không hiểu đó là ảo giác hay sự thật trong cái vỏ của ảo giác nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-tu-do/3561946/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.