Sophia vào gặp Tài.
Cô đang ở đúng độ tuổi thanh xuân phơi phới, sắc đẹp cực kỳ rực rỡ. Áp lực công việc và môi trường thiếu thốn vitamin D đã làm cho cô có phần nhợt nhạt, nhưng sự xuất hiện của cô vẫn khiến cả căn phòng bừng sáng.
Tài chỉ tay vào chiếc ghế đối diện mà Abraham vừa ngồi:
- Ngồi đi, Sophia. Sophia, tôi biết có một số rắc rối với binh lính của chúng ta. Đó là vấn đề gì vậy?
Sophia đáp nhanh:
- Trong thành phố ngầm đang lan truyền một loại bệnh dịch, đó là bệnh ảo giác. Nhiều người lính đi thẳng từ chiến trường xuống lòng đất, họ không thích ứng được với việc chuyển từ một cuộc sống sôi động, tràn ngập tiếng súng sang một môi trường yên tĩnh tuyệt đối và tối tăm. Họ phát sinh cảm giác lo âu, sợ hãi, căng thẳng và cuối cùng là ảo giác.
- Sao nghe giống bệnh thần kinh vậy?
- Đúng vậy, thưa Tổng thống. Nó là một dạng bệnh thần kinh. Họ là những người đàn ông trẻ trung, khỏe mạnh và tràn đầy Testosterone, họ cần được vận động, chạy nhảy, ngay cả việc chiến đấu cũng có lợi về mặt tâm lý hơn là sống trong thế giới ngầm không biết ánh sáng Mặt Trời là gì. Họ hỏi em rằng bao giờ chúng ta mới có thể kết thúc cuộc sống của bầy chuột cống và bước lên mặt đất để trở thành một con người đúng nghĩa. Em không biết nên trả lời họ như thế nào.
Tài trở nên trầm lặng.
- Tôi sẽ thành thật với cô, Sophia, ngay cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-tu-do/3561945/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.