Chương trước
Chương sau
Vào một buổi chiều, Jackson đến thăm Pháo Đài Dực Long mà không hề báo trước.

Đi cùng lão có năm Sát Thần.

Năm Sát Thần tuy không cố tình làm ra vẻ mặt dữ tợn mà từ chúng vẫn toát lên nguồn sức mạnh thần bí khiến người khác phải e sợ.

Aleksei thấy quyền Tư Lệnh đến, vội chạy ra tiếp đón.

Gã vẫn nhớ tên này chính là hung thủ cầm đầu vụ tấn công tàn bạo vào Pháo Đài Dực Long năm xưa làm cả trăm nghìn người thiệt mạng. Nhưng với tư cách là Phó Tướng Dực Long, gã không thể làm gì khác ngoài thể hiện vẻ niềm nở.

- Phó Tư Lệnh Trần Tuấn Tài đâu?

- Thủ lĩnh đang tĩnh dưỡng trong nhà riêng. Để tôi dẫn các vị vào gặp.

- Tĩnh dưỡng? – Jackson hỏi với vẻ khó chịu. – Giờ này vẫn còn tĩnh dưỡng à?

Aleksei cười trừ.

Khu nhà riêng của Tài nằm cách khu nhà chính của hắn chừng năm mươi mét.

Cửa nhà không khóa, đoàn người cứ thế bước vào.

Tài đang đọc sách, thấy khách đến liền đứng lên, cười nói:

- Jackson, có chuyện gì thế?

- Có chút chuyện cần bàn.

- Ngồi đi. Aleksei, anh có thể đi được rồi.

Tài và Jackson ngồi xuống bàn. Năm Sát Thần đứng sau lưng Jackson, cả năm đều nhìn Tài với vẻ đố kị.

Hắn làm ra vẻ không nhận ra thái độ ấy.

- Trong nhà này chỉ có nước lọc thôi.

- Nước lọc cũng được.

Tài rút cho Jackson cốc nước, rồi lại rót cho mình cốc nước.

Jackson hỏi:

- Sức khỏe của anh thế nào rồi?

- Tốt, tốt, không còn vấn đề gì nữa rồi.

- Thật à?

Tài mỉm cười.

Bệnh của hắn thực sự không chữa được.

Như người bị ung thư giai đoạn cuối, đã biết số phận mình như vậy rồi thì còn đau khổ làm gì?

Jackson là bậc thầy nhìn người. Cặp mắt như lửa điện của lão nhìn thấu qua chiếc mặt nạ mà Tài đang đeo.

Ai cũng phải đeo mặt một cái mặt nạ với những người mà họ không thích.

Với Jackson, Tài chẳng những không thích mà còn cảnh giác nữa.

Tuy nhiên dù thâm tâm thế nào thì ngoài mặt vẫn phải tỏ ra thản nhiên. Những người đã leo lên đến địa vị dưới một người, trên vạn người như Tài, đều học được cách cười ngay cả khi không muốn cười.

Jackson không nhìn Tài nữa mà trở nên tư lự:

- Anh ngồi trong này, vẫn theo dõi các sự kiện ngoài kia chứ?

- Tôi họp với nhóm điều hành Dực Long tuần hai lần, nên cũng nắm được khá rõ thông tin.

- Vậy thì anh hẳn phải biết rằng Vùng đất Tự Do đang chia thành năm mảnh. John Green đã thành lập quốc gia Meridia, một cái tên dường như lấy cảm hứng từ thành phố quê hương cùng tên của hắn nay đã bị xóa sổ. Kevin thành lập nước Oconnell, lấy họ của mình làm tên nước. Thật là một kẻ không biết xấu hổ.

- Những chuyện đó tôi đều biết.

- Cả John và Kevin đều là xác chết biết đi. Chẳng qua chúng chưa nhận ra điều đó mà thôi.

- Cả việc đó tôi cũng biết.

- Tất nhiên là anh biết, vì anh thông minh hơn chúng. Meridia và Oconnell là hai quốc gia rỗng ruột, công nghiệp không có, nông nghiệp cũng không, việc duy nhất chúng thành thạo là bắt lính hàng ngày khiến dân chúng phải tìm cách chạy trốn sang nước khác. Dòng người hoặc chạy lên phía Bắc về với Quintus, hoặc chạy sang Liên Minh với chúng ta, hoặc chạy sang tít tận phía Đông về với Thomas. Tương lai Vùng đất Tự Do sẽ chỉ có ba nước thôi.

- Ba nước? Ông đã nghĩ ra cái tên cho đất nước của ông chưa?

- Nghĩ ra rồi. Tên nó sẽ là Cộng hòa Liên Minh Thần Thánh.

- Tên nghe kêu chẳng khác gì Đế Quốc Đại Bàng của Thomas cả.

- Khác nhau chứ. Tên của ta thừa hưởng từ Liên Minh, đương nhiên có ý nghĩa hơn tên của Thomas. Thằng nhóc ấy lấy đại bàng đặt tên cho quốc gia, cho dù có là vua của loài chim đi nữa thì vẫn là động vật cấp thấp, đúng là ngu xuẩn.

Tài cả cười:

- Chẳng phải thằng ngu xuẩn ấy đã đánh cho ông chạy trối chết về đây sao, Jackson?

- Đó là vì hai thằng John và Kevin không nghe theo lời khuyên của ta mà thôi. Nếu chúng lắng nghe ý kiến của ta thì giờ này Thomas đã chết không toàn thây, thật đáng hận làm sao.

Xem ra Jackson vẫn chưa thể quên được chuyện cũ.

- Thomas là danh tướng xưa nay hiếm có, ông thua hắn không có gì phải nhục cả.

- Ta không nhục mà chỉ tức thôi. Hai thái độ đó khác nhau. Được rồi, Tài, ta đến đây là để bàn với anh mấy việc.

- Ông nói đi.

- Ta sẽ trở thành tổng thống của nhà nước Cộng hòa, ta muốn phong anh làm Phó Tổng thống phụ trách vấn đề an ninh, phong cho vợ anh làm Thủ tướng phụ trách kinh tế, giáo dục, xã hội.

Tài nghe vậy thì mỉm cười.

Hắn hiểu rất sâu sắc tình hình khu vực do Jackson đang quản lý hiện nay.

Đúng là có dòng người chạy từ Meridia và Oconnell về vùng đất trung tâm, nhưng không phải về với Jackson, mà tìm đến Dực Long.

Những người này đã cầu xin được trở thành một phần của Dực Long và muốn được Tài bảo trợ.

Lòng sùng bái với hắn đã nhen nhóm từ trước, nay càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Ở Vùng đất Tự Do đang có bốn nhân vật nổi bật, đó là Quintus Pedius, Thomas Grey, Jackson Jay và hắn, Trần Tuấn Tài. Nhưng hắn là người duy nhất trong bốn người nhuốm màu sắc thần thánh.

Người ta xem Quintus như một vị vua, Thomas như một vị tướng, Jackson như một nhà độc tài, còn Tài như một vị thánh.

Tài không hiểu tại sao lại có lối suy nghĩ này. Emily cũng không hiểu, nhưng theo suy đoán của cô, rất có thể người ta coi hắn như vậy là vì hắn đáp ứng được cả ba tiêu chí cho một vị thánh.

Đó là đạo đức lương thiện, năng lực siêu nhiên và đang bị bệnh.

Nghe thì có vẻ hài hước, nhưng tất cả các vị thánh nổi danh xưa nay đều phải chịu khổ ải ít nhiều. Tài đáp ứng được tiêu chí này, nên hắn được người dân phong thánh.

Tài lờ mờ hiểu được tại sao các Sát Thần lại nhìn hắn với ánh mắt khó chịu như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.