Kevin lẩm bẩm:
- Có lẽ vẫn còn một cách nữa.
- Ồ, cách nữa? Cách gì? – Jackson hỏi.
- Chúng ta có thể yêu cầu Trần Tuấn Tài ám sát Thomas.
Jackson cười nhạt:
- Đó là cách của anh sao?
John đứng phắt dậy:
- Tại sao lại không? Ông có biết chúng tôi đang phải trả cho hắn bao nhiêu tiền một năm không? Ba tỷ đô la Liên Minh đấy. Với ba tỷ người ta có thể làm được bao nhiêu việc. Thomas đã tự nhận mình là Đại Nguyên Soái Tổng Tư Lệnh..
- Nhưng là của Đế quốc Đại Bàng, không phải của Liên Minh.
- Mặc xác chuyện bắt bẻ câu chữ của các ông, tôi chỉ biết rằng hắn đã tự nhận mình là Tư Lệnh và thế là đủ điều kiện để kích hoạt hợp đồng rồi. Jackson, chính ông chứ không phải ai khác đã khuyên tôi tìm đến hắn, ông cũng có trách nhiệm trong việc này. Hãy thúc ép hắn làm điều mà hắn đã hứa với chúng tôi. Cứ quyết định như vậy đi, tôi tuyên bố rút khỏi vụ này và trở về miền Tây yêu dấu của tôi.
Jackson quát lớn:
- Anh không được rời khỏi đây, John. Không ai được rời khỏi đây. Chúng ta cần phải cầm cự với Thomas cho đến khi giành được chiến thắng cuối cùng. Chúng ta vẫn đang chiếm ưu thế.
- Thôi, thôi, vứt mẹ cái ưu thế của ông cho chó gặm đi. Chừng nào ông chết mất bảy trăm nghìn quân và mất hết sạch các sư đoàn chủ lực thì ông mới được nói với tôi bằng cái giọng ấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-tu-do/3517538/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.