Người thánh thiện như David đặt trong bất cứ xã hội nào cũng phải đối mặt với rất nhiều nguy cơ, nhưng ở trong Vùng đất Tự Do thì kết cục thật bi thảm.
Tài nhẩm tính một hồi, rồi hỏi:
- Năm nay anh bao nhiêu tuổi?
- Mười tám.
- Năm bức ảnh này được chụp anh bao nhiêu tuổi?
- Sáu tuổi.
- Vậy thì nó đã được chụp cách đây mười hai năm về trước. Đó là năm 2103. Trông Kevin thật khỏe mạnh, không hề có dấu hiệu bệnh tật nào cả. Tôi cứ nghĩ lão ta phải trông ốm yếu cơ đấy.
- Đức Hồng y sức khỏe phi thường, chỉ có một điều lạ.
- Điều gì?
- Ngài có vẻ nhìn không rõ. Lúc mới gặp ngài đã đặt tôi ở rất sát mặt mình để nhìn cho kỹ. Lúc bố tôi hỏi tại sao ngài không đeo kính thì ngài bảo rẳng kính không có tác dụng trong trường hợp này vì ngài không hề bị cận. Vấn đề của ngài phức tạp hơn thế rất nhiều.
- Tôi biết lão ta bị làm sao. Đó là hậu quả của việc sử dụng ma túy quá liều.
- Ma túy ư?
- Đúng vậy, lão ta nói với gia đình anh đó là thuốc, nhưng thực chất là ma túy. Nó có tên là ma túy Hãm Thần. Một chất kích thích gây ra các phản ứng khác nhau trên cơ thể người tiếp nhận. Mức độ tác hại của ma túy lên cơ thể của anh và Kevin tuy chênh lệch rất xa nhưng đều có liên quan đến mắt. Ồ! Mắt à?
Tài như nghĩ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-tu-do/3494899/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.