Sau bữa tối, Marley rủ Tài ra vườn ngắm cảnh. Quản gia mang lên cho họ hai cốc trà nóng.
Tài ngồi uống trà, không biết nên nói chuyện gì. Những chuyện muốn nói, hắn đã nói cả rồi.
Marley đứng bên hàng rào, chiếc váy theo gió nhẹ bay, tựa như tiên nữ. Cô nhìn xuống thành phố trụ sở bên dưới rực rỡ ánh đèn, đôi mắt mơ màng.
- Anh có biết năm nay tôi bao nhiêu tuổi không?
Tài lắc đầu.
- Anh đoán thử xem.
- Mười chín?
Marley cười khúc khích:
- Tôi trông trẻ vậy sao? Thực ra tôi hai mươi mốt tuổi rồi. Phần lớn cuộc đời tôi gắn liền với Vùng đất Tự Do. Tôi còn nhớ ngày nhỏ phải sống lang bạt, đêm đêm đi qua những dãy phố tối tăm, bẩn thỉu, trên đầu đầy sao. Người ta yêu thích thiên nhiên và sao trời, tôi thì lại căm ghét chúng, vì nó gợi cho tôi những năm tháng khốn khổ, nguy hiểm và bất an. Tôi thích ánh sáng đèn điện hơn nhiều. Tôi cũng thích được vây quanh bởi những con người sang trọng, sạch sẽ và lịch thiệp, điều đó mang lại cho tôi cảm giác an toàn. Tuy nhiên phụ nữ không thích tôi mấy, nên cuối cùng xung quanh tôi toàn đàn ông.
- Tôi hiểu được suy nghĩ của họ. Này Marley, cô đã bao giờ nghĩ đến việc sẽ cưới một người tử tế và thương yêu cô chưa?
- Nếu tôi đề nghị, anh có cưới tôi không?
Tài đã quen với cách đặt câu hỏi gây sốc của Marley, nên lần này hắn không kinh ngạc nữa, mà trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-tu-do/3484143/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.