Chữ viết trong thư rất xấu, các đường nét run rẩy, tựa như nét chữ của người mắc bệnh Parkinson.
Tài thắc mắc:
- Sao tôi chẳng thấy nét chữ này giống chữ của em tôi gì cả?
Adonis liếc nhìn hắn qua chiếc gương trước mặt. ngôn tình hoàn
- Năm năm nay nó không viết chữ rồi. Run là điều tất nhiên. Nhưng đúng là nó viết đấy.
Tài im lặng.
Nội dung trong thư rất có thể là do Trung viết. Hắn cố gắng tin vào điều đó.
Bốn chiếc xe ô tô phía sau tiếp tục bấm còi dữ dội. Adonis cau mày, tỏ thái độ khó chịu:
- Tưởng ai, hóa ra là các đội trưởng Hiệp Sĩ. Đúng là chỉ có bọn này mới có xe ô tô riêng ở Vùng đất Tự Do.
- Sao ông biết?
- Chúng nó rút súng ra kìa.
Adonis hãm tốc độ chiếc xe cho nó chạy chậm lại. Tài ngoái lại nhìn, nhận ra cả bốn người lái bốn chiếc xe đằng sau đều mặt đồng phục đỏ của Hiệp Sĩ. Chúng đang nã đạn chì thiên liên tục, miệng hò hét như những thằng say rượu mất trí.
- Lũ chó đẻ cậy quyền cậy thế không coi ai ra gì.
Adonis vừa nói vừa lục túi áo.
Tài ngạc nhiên:
- Tìm giấy tờ à?
- Tìm sỏi.
- Ông định giết các đội trưởng Hiệp Sĩ? Ông điên rồi sao?
- Ta còn định giết cả Tư Lệnh đây. Bọn Hiệp Sĩ cấp thấp ta coi như kiến thôi. Không thấy sỏi, lúc nãy dùng hết rồi. Này, tìm hộ trong xe có vật gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-tu-do/3448040/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.