Adonis dẫn Tài đến con đường lớn. Bên lề đường đậu một chiếc xe ô tô tuyệt đẹp mà vừa nhìn Tài đã biết ngay đây là chiếc xe của Adonis.
Hắn biết, bởi chiếc xe màu trắng.
Chiếc xe tựa như một viên bạch ngọc nguyên khối cực lớn. Mọi thứ về nó đều hoàn mỹ.
Cả đời Tài chưa từng nhìn thấy chiếc xe nào đẹp như thế.
Tài nhận xét:
- Anh có vẻ thích màu trắng.
Adonis miết nhẹ những ngón tay dài lên vỏ xe sờ vào thì chắc chắn mà nhìn thoáng qua thì mỏng như vỏ trứng.
- Ta bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế với màu trắng. Về mặt nào đó, có thể xem ta như bệnh nhân tâm thần. Lên xe đi.
Hai người lên xe, Adonis lập tức đạp lún ga. Chiếc xe lao vụt đi như một cơn gió.
- Chúng ta đi đâu?
- Dạo chơi vậy thôi. Ta đặc biệt yêu thích Vùng đất Tự Do ở chỗ nó ít xe cộ, con đường này là của riêng ta.
Quả vậy, chạy đã lâu thế mà vẫn không thấy chiếc xe ô tô nào khác.
- Xe này bao nhiêu tiền?
- Một trăm triệu.
- Một trăm triệu? Đắt dã man vậy?
- Ừ. Ta phải đặt một nhóm thợ lành nghề làm thủ công tất cả các chi tiết trên xe. Xe chạy bằng điện, ba ngàn cây số mới phải sạc một lần. Từ khi có xe đến giờ, mới sạc đúng một lần duy nhất.
- Vẫn có người sản xuất những chiếc xe kiểu như thế này sao?
- Có hết. Chỉ cần thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-tu-do/3448004/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.