Câu chuyện vừa kết thúc, bác tài xế bật cười. Khiết An bất ngờ, chưa kịp hiểu vì sao bác cười gì thì bác lại nói tiếp.
“Thanh Bình là thế đấy. Cứ xuất hiện một cách bí ẩn rồi lại biến mất, sau đó lại xuất hiện một lần nữa. Ấy vậy mà cái gì cũng biết. Nhiều lần bác nghĩ cậu ta chắc là thần thánh phương nào.”
Nói đến đây, Khiết An cũng phải lặng lẽ gật đầu đồng tình.
“Tuy kì lạ, bí ẩn là thế nhưng cậu ta là người tốt.”
“Vâng…”
Cô gật đầu đồng tình. Có thể nói cô vẫn chưa tiếp xúc đủ lâu, đủ thân thiết để có thể hiểu được con người của Thanh Bình. Tuy vậy khi ở bên cạnh y, như có một cái gì đó nhẹ nhàng bao trùm khiến cô bất giác cảm thấy…“thanh bình”.
“Cơ mà, cái tên “Thanh Bình” cũng nói rõ lên tất cả nhỉ. Ở gần cậu ta là lại cảm thấy mọi chuyện rồi đều sẽ ổn thôi vậy.”
Khiết An ngỡ ngàng, cứ tưởng bản thân vô tình buột miệng nói ra lời trong lòng. Tuy vậy có lẽ không phải là thế, bởi vẻ mặt của bác vẫn bình tĩnh. Có thể cả hai chỉ vô tình nghĩ đến, và rồi bác chỉ đơn thuần nói nó ra trước, còn Khiết An lại giấu nó vào trong lòng.
“Nói chuyện một hồi thì cũng tới nới. Cháu xuống trạm này ấy nhỉ?”
“Dạ vâng!”
Mãi nói chuyện mà lại không để ý xung quanh, Khiết An cảm ơn bác tài xế rồi vội xuống xe.
Dù gì cũng đã khá lâu rồi Khiết An mới có dịp nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-bun/3500343/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.