Thanh Bình tiếp tục cuộc trò chuyện, trông y thoải mái hơn nhiều, khác xa hoàn toàn với lúc nãy khi y khiến người ta có cảm giác lạnh sóng lưng.
"Ngài nghĩ lí do vì sao Khiết An lại bị bệnh?"
"Chẳng phải chuyện đó cậu vốn đã biết?"
"Tôi chỉ biết triệu chứng, chứ ngọn nguồn của căn bệnh thì kẻ ngoài cuộc như tôi không hiểu được bằng ngài."
Tiếng chậc lưỡi vang to trong không trung, Thanh Bình không mảy may quan tâm sự khó chịu lộ rõ từ Thế Dương. Ông vuốt mặt, suy nghĩ liệu không biết nên nói hay thôi. Nhưng cuối cùng ông cũng chịu mở lời.
"Có thể là do việc bắt ép con bé đi theo con đường trừ tà."
"Ồ?"
Thanh Bình mỉm cười. Trông y như vốn đã biết được sự thật, nhưng y chỉ muốn khiến cho Thế Dương phải nói ra. Như để kiểm định rằng liệu Thế Dương thật sự đã biết được những điều gì.
"Từ nhỏ, con bé đã khá sợ "chúng". Cũng vì "chúng" mà con bé hầu như khó kết bạn. Năm cấp 2 thì lại bị...bắt nạt."
Thế Dương day trán, nhớ lại khi còn nhỏ Khiết An vốn đã nhút nhát, lớn lại càng thêm nhút nhát, ít hòa đồng với các bạn cùng trang lứa. Ban đầu Thế Dương không mấy để tâm, ông nghĩ việc để cho con gái tự quen với môi trường sống ở trường học thì con bé có thể tự kết bạn. Nhưng trái lại, Khiết An lại càng bị xa lánh, thậm chí là bắt nạt vì nghề "trừ tà" của gia đình
Nghĩ kĩ lại, đến tận năm lớp 8, Khiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-bun/3443787/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.