Dù mới gặp nhưng có vẻ Thanh Bình là người hay cười, và y cười cũng rất đẹp nữa. Nghĩ như thế thôi cũng đủ khiến má Khiết An phớt hồng. Từ lúc gặp Thanh Bình tới giờ, cô không thể nhớ đã bao nhiêu lần Khiết An nói từ đẹp để tả y nữa rồi...
"Vậy chúng ta qua đường nhé...?"
Tránh để tình trạng ngại ngùng diễn ra mãi, Khiết An đề nghị. Nhưng sau đó liền bối rối vì không biết nên dẫn Thanh Bình qua đường kiểu nào. Chẳng lẽ phải nắm tay nhau sao...?
Mặt Khiết An lại đỏ bừng lên.
"À em nắm gậy rồi dắt cũng được."
Nhận ra Khiết An đang bối rối, Thanh Bình liền lên tiếng giải bày. Sau đó y cười mỉm, giọng điệu cố tình trêu chọc.
"Nếu em không ngại, chúng ta có thể nắm tay."
"Để em cầm gậy dắt anh!!"
Khiết An tiến lên cầm đầu gậy bên kia, từng bước mà dẫn Thanh Bình sang đường khi đèn xanh qua đường đã hiện lên. Cô vô cùng cẩn thận, không ngừng ngó trước ngó sau xem xe, thi thoảng còn nhìn Thanh Bình xem y có theo kịp cô không. Thanh Bình vẫn vậy, dáng vẻ thanh thoát nhìn thẳng mà luôn tiến về phía trước. Khiết An vừa ngưỡng mộ, vừa có chút...ghen tỵ nhưng không hiểu vì sao.
Cả hai sang tới đường khi đèn qua đường vừa chuyển sang đỏ, Khiết An thả gậy Thanh Bình ra, để y đi trước dẫn đường còn mình theo sau.
Suốt quãng đường, cả hai không hề nói chuyện. Chỉ có âm thanh gậy gõ lên mặt đường cộp cộp theo từng nhịp chân.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-bun/3443777/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.