Vài phút trước, sau khi cả hai đã giới thiệu về bản thân với nhau xong. Thanh Bình đã tỏ ý dẫn đường cho Khiết An tới đền, đương nhiên là cô đồng ý liền.
Mặc dù vậy, khi nhìn dáng vẻ Thanh Bình dùng gậy dò đường, từng bước nhẹ nhàng đi trên con đường rất quen thuộc đối với y, Khiết An mới chợt nhận ra rằng y là người khiếm thị.
Suốt quãng đường, Khiết An rơi vào trầm tư. Trong đầu cô xuất hiện nhiều câu hỏi chồng chất lên nhau, lẩn vào nhau đến rối nhưng không giải quyết nổi. Cô vẫn còn ngơ ngẩn trước thông tin rằng Thanh Bình - một người trừ tà, nhưng khiếm thị. Điều đó chẳng phải y hoàn toàn chỉ nhìn được một mảng đen vô tận, việc y chẳng thấy được mọi thứ xung quanh thì làm sao mà có thể thấy được "chúng" cơ chứ. Nhưng rõ ràng khi nãy, y dường như đã "thấy" thì mới trừ tà được chứ.
Khiết An chưa từng nghĩ, việc một người khiếm thị liệu có thể "thấy" chúng không. Và nếu được thì tại sao?
Nhưng có lẽ điều khiến cô ngỡ ngàng hơn nữa, chính là dáng vẻ của Thanh Bình. Đúng như lời của bác tài xế đã nói, y thật sự rất...đẹp.
Dáng người y cao ráo, vận lên người là một chiếc áo sơ mi tay dài cùng quần tây đen. Cả người y toát lên vẻ chững chạc, điềm tĩnh vô cùng. Tóc y dài được thắt bím lại gọn gàng sau lưng, chúng thi thoảng đung đưa theo nhịp chân, thi thoảng lại thướt tha theo chiều gió lay động cả lòng người. Xét đến gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-bun/3443776/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.