Sống trong một gia đình có truyền thống trừ tà thì như thế nào?
Khiết An rất hay được người khác hỏi những câu như thế. Lúc này, cô sẽ cười đáp lại nhẹ nhàng với họ.
"Như quần què."
Đúng vậy. Cuộc sống như thế chẳng khác nào là nỗi đáng sợ bậc nhất đối với Khiết An. Từ nhỏ, khi lần đầu tiên thấy thứ đen lòm đáng sợ đấy ở góc nhà, Khiết An đã sợ đến mức tè ra quần, khóc lớn gọi cha gọi mẹ tới cứu mình, khiến họ chứng kiến cảnh tượng xấu hổ đó mà bây giờ khi rảnh liền đùa vui về nó. Đến khi em trai Khiết An ra đời, câu chuyện đó còn được kể lại cho em cô nghe.
Khiết An hận bản thân sao không chết đi cho rồi.
Khiết An đặt tên cho thứ đen lòm như bùn là "chúng". Theo lời cha mẹ thì "chúng" vốn không phải là linh hồn của người chết, không phải là ma hay quỷ, mà chỉ là cảm xúc tiêu cực của con người tích tụ lại và dần hình thành. Nhưng khi Khiết An còn nhỏ, cô đã luôn tự nghĩ rằng "chúng" là ma và lúc nào cũng bám lấy cô.
Cho đến tận bây giờ, sự xuất hiện của "chúng" ngày càng nhiều. "Chúng" vẫn như thế, luôn xuất hiện xung quanh cô, ngay cả ở trong nhà, thậm chí là trong phòng.
Tưởng tượng thử xem, khi bạn bước vào phòng, "chúng" đã chực chờ sau cánh cửa, ở góc phòng, trong tủ quần áo, dưới gầm giường... Chẳng thể ngờ được khi nào "chúng" sẽ nhảy ra hù dọa, và cũng chẳng thể nào làm được gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-bun/3443771/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.