7
Hình như tôi đã mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mơ, tôi tên Hà Giảo. Sau khi Thẩm Nhược Thủy trả lại cơ thể cho tôi, vì Hà Thịnh mà tôi phải gánh trên lưng một khoản nợ rất lớn. Những kẻ đòi nợ đã tìm đến tận trường học gây rối, giáo viên phụ đạo cuối cùng đã lựa lời ám chỉ tôi nên nghỉ học.
Trần Tự vẫn luôn ở bên cạnh tôi. Cậu ấy bắt đầu đi hát ở quán bar để giúp tôi trả nợ. Trong đêm khuya thanh vắng, khi tôi sắp không thể gắng gượng được nữa, cậu ấy sẽ nói với tôi: "Giảo Giảo, đây không phải là lỗi của cậu."
Sau này, Trần tự đã trở thành một ca sĩ nổi tiếng như ước nguyện. Khi tôi và cậu ấy cuối cùng cũng giải quyết xong hết mọi chuyện, Thẩm Nhược Thủy lại lần nữa quay lại chiếm lấy cơ thể tôi.
Lúc này, tôi mới biết biết hóa ra cô ta chưa từng rời khỏi cơ thể tôi. Đối với cô ta, cơ thể này chỉ là một một trò chơi không có sự trừng phạt mà thôi.
Khi tôi cho rằng mọi thứ đều đã kết thúc tốt đẹp thì cô ta lại khống chế tôi, nở nụ cười á.c đ.ộ.c: "Mùi vị từ thiên đường rơi xuống địa ngục không tồi chứ?"
Sau đó, khi Trần Tự vượt sóng ngược gió vội vã đuổi đến nơi, cô ta đã dùng cơ thể tôi nhảy từ tầng hai mươi tám xuống ngay trước mắt Trần Tự.
Tôi tỉnh dậy từ trong mơ.
Thực tế và giấc mơ làm tôi dường như hoàn toàn s.ụp đ.ổ, tôi đờ đẫn nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-bien-ruc-chay/2776566/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.